Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 824: Cuộc Trò Chuyện Giữa Ba Người 3




Trương Lan Tân sửng sốt:

"Chúng ta còn chưa thích ứng được chuyện này, không nói đến chuyện này nữa....Ta nhớ sau khi giải đấu toán học đó kết thúc, hình như ngươi đã nói với các bạn trong nhóm cấp 2 của chúng ta là trong trường ngươi có một người du hành rất lợi hại đúng không? Hắn là ai?"

"Chắc các ngươi cũng nghe nói về người này rồi.”

Vương Giáp Lạc nhìn Trương Lan Tân:

"Ngươi còn nhớ thí sinh kiên cường nhất giải đấu là ai không?"

"Ta biết người này, có phải hắn chính là học sinh ngồi xe lăn đến tham gia giải đấu hôm đó không.”

Trương Lan Tân nói:

"Lúc đó có rất nhiều bài báo nhắc đến hắn."

Vương Giáp Lạc lấy thì gõ bát Cái Kiêu Phạn của mình:

"Chính là hắn."

"A?"

Trương Lan Tân và Tề Đạc đều đơ người ra.

"Không phải hắn bị bệnh nên mới ngồi xe lăn sao.”

Vương Giáp Lạc nói:

"Không phải, hắn bị vậy là vì đêm trước hôm thi, hắn đã tham gia một trận chiến giữa những người du hành, nghe nói hắn đã bị đâm xuyên bụng. Lúc đó truyền thông còn muốn phỏng vấn hắn, nhưng sau đó lại không tìm được cách liên lạc với hắn, nghe nói họ đã đến tận nhà, nhưng hắn vừa chuyển nhà nên không ai biết hắn đang đâu."

Tề Đạc và Trương Lan Tân quay sang nhìn nhau, trong quan niệm của họ, Hội Tam Điểm ở Lạc Nhất Cao cũng được coi là một trong những tổ chức của người du hành nổi bật trong nước. Dù họ nghe nói Kinh Thành Tứ Trung, Nhân Đại Phụ Trung, Hải Thành Nhất Cao là những tổ chức có rất nhiều thành viên là những người du hành lợi hại, nhưng họ chưa thấy bao giờ, không biết có thật không.

Nhưng chẳng phải họ cũng là những học sinh cấp 3 như mình sao, dù họ có lợi hại thì cũng chỉ là học sinh mà thôi, đã là học sinh thì làm sao có thực lực cao được.

Cho nên, những thành viên của Hội Tam Điểm luôn cảm thấy kiêu ngạo, lúc mời chào những người du hành ở trường song ngữ Lạc thành, họ luôn cảm thấy thân phận mình cao hơn người khác, chỉ là họ che giấu khá tốt nên những người khác mới không nhận ra thôi.

Vì họ luôn nghĩ mình mình đang trợ giúp những người du hành khác.

Nhưng dù họ có nghĩ mình rất lợi hại đến đâu đi nữa, cũng chưa bao giờ tham dự một cuộc chiến có sự xuất hiện của súng ống, đó chẳng phải chuyện của người lớn sao, họ vẫn chỉ là học sinh thôi mà .

Vương Giáp Lạc tiếp tục nói:

"Các ngươi có biết Côn Luân không?"

"Biết.”

Tề Đạc gật đầu.

"Tuy ta không biết rõ đêm đó bạn học Khánh Trần đã làm những gì, nhưng ta biết người của Côn Luân sẽ đến thu dọn hậu quả cho hắn.”

Vương Giáp Lạc liếc nhìn hai người.

Ngày thường, Trương Lan Tân rất thường xuyên kể những chuyện như sinh hoạt, học sinh, câu lạc bộ, thi đua....Ở Lạc Nhất Cao cho những người trong nhóm cấp 2 nghe.

Nhưng những trường cấp 3 nhỏ như trường song ngữ Lạc thành làm gì có những thứ như câu lạc bộ....

Lúc đó Vương Giáp Lạc đã rất tức giận.

Nhưng bây giờ hắn đã tìm được niềm vui mới rồi, tuy mọi phương diện hắn đều kém xa so với Trương Lan Tân, nhưng bạn học Khánh Trần lại vượt xa nàng.

Tuy rất muốn kể luôn chuyện xảy ra trên đường quay về Lạc thành với họ nhưng hắn biết mình không được nói, vì lúc về Điền Hải Long đã nhắc nhở mọi người, nếu họ kể chuyện này ra ngoài thì rất có thể cha mẹ Chu Huyền Ưng sẽ gây sự với Khánh Trần.

Trương Lan Tân hỏi:

"Nếu hắn thật sự bị thương rất nặng thì tại sao vẫn cố tham gia giải đấu toán học AMC10 làm gì?"

Vương Giáp Lạc nói:

"Ngươi có biết thế nào gọi là không bỏ cuộc giữa chừng không! Hắn là học thần của trường, người bình thường như chúng ta làm sao hiểu được suy nghĩ của học thần!"

"Không đúng.”

Tề Đạc nói:

"Ta từng nghe một người kể, thí sinh ngồi xe lăn thi cùng phòng hắn không động chút nào vào giấy nháp, rõ ràng hôm đó hắn không nghiêm túc làm bài."

Vương Giáp Lạc hít một ngụm khí lạnh, sau đó nói:

"Chẳng phải hắn đang bị thương nặng sao, các ngươi nghĩ hắn có thể làm được bài sao."

Nhưng đúng lúc này, Trương Lan Tân nhiên nói:

"Chẳng phải hôm nay chính là ngày công bố thành tích giải đấu toán học AMC10 à."

Thường thì sau 15- 16 ngày chấm điểm, ban tổ chức giải đấu toán học AMC10 sẽ chính thức công bố số điểm chính thức của các thí sinh.

Trương Lan Tân nói:

"Ngươi thử hỏi giáo viên của ngươi xem bạn học Khánh Trần được bao nhiêu điểm?"

Vương Giáp Lạc bắt đầu tức giận:

"Không phải ta đã nói lúc đó hắn đang bị thương nặng sao, ngươi nghĩ hắn sẽ được bao nhiêu điểm?"

"Ngươi cứ hỏi đi.”

Trương Lan Tân mong đợi nhìn Vương Giáp Lạc.

"Được rồi.”

Vương Giáp Lạc thở dài nói.

Lúc này, bát Cái Kiêu Phạn trước mặt Tề Đạc và Trương Lan Tân đã lạnh ngắt từ bao giờ, nhưng hai người họ đã không còn tâm trạng ăn cơm.

Ngay sau đó, Vương Giáp Lạc lấy điện thoại di động ra gọi cho Điền Hải Long để hỏi thăm xem thành tích của Khánh Trần như thế nào.

Nhưng chỉ hai giây sau, khuôn mặt hắn đã đờ ra, đôi mắt cũng trợn tròn:

"Cảm ơn thầy, ta đã biết...."