Lúc này, một tên thiếu gia bỗng nói:
"Thật ra gia nhập Hội Tam Điểm cũng được, chỉ là chúng ta không thể đi hoang dã cùng các ngươi được."
"Vì sao?"
Tề Đạc tò mò hỏi.
Sắc mặt tên thiếu gia đó bắt đầu trở nên kiêu ngạo:
"Chúng ta phải vào ngục giam số 10!"
Tề Đạc, Trương Lan Tân:
"???"
Khánh Trần: ". . ."
Nam Canh Thần: ". . ."
Họ định xem Lưu Đức Trụ có đứng trong đám người không thì phát hiện hắn đang lén lút đi về phía nhà vệ sinh.
Tề Đạc ngơ ngác một lúc mới nói:
"Tất cả các ngươi đều phải vào ngục giam sao?"
Tên thiếu gia nói:
"Đúng, tất cả!"
"Sao các ngươi lại vui vẻ như vậy, vào tù có gì vui sao.”
Tề Đạc dở khóc dở cười.
Tên thiếu gia thần bí nói:
"Ngươi có biết Lưu Đức Trụ là ai không, bây giờ Lưu ca đang ở trong ngục giam số 10, chúng ta chuẩn bị vào đó đầu quân cho hắn. Hội Tam Điểm làm sao bằng Lưu ca được, các ngươi còn đi theo tổ chức đó làm gì, chẳng phải đi vào ngục giam số 10 với chúng ta phải tốt hơn sao…Lưu ca? Lưu ca đâu, chẳng phải hắn vừa đứng đây?"
Trương Lan Tân quay sang nhìn những người còn lại, sao tự dưng nàng lại cảm thấy hối hận vì đã mời những người này vào Hội Tam Diểm nhỉ.
"Quấy rầy mọi người rồi.”
Tề Đạc xoay người đi.
"Xem ra đám người này không có giá trị gì.”
Trương Lan Tân đi theo sau hắn:
"Ta có một người bạn cùng lớp cấp 2 cũng học ở đây, hay bây giờ chúng ta đến chỗ hắn hỏi thăm tình hình ngôi trường này?"
Tề Đạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Tốt, bạn của ngươi tên là gì, học lớp nào."
"Hắn tên là Vương Giáp Lạc, học lớp 11 ban 7, lúc trước ta thấy hắn nhắn một tin vào nhóm cấp 2 của chúng ta, trong trường song ngữ Lạc thành có một người du hành vô cùng lợi hại.”
…
Trong nhà hàng Tiểu Tôn trên đường Lạc Long.
Hà Kim Thu đang ngồi một mình ăn sashimi, màu đỏ của thịt, màu trắng của cơm, màu xanh của wasabi, màu đen của nước tương, tất cả tạo nên một bức tranh rất hài hòa.
Mỗi lần ăn xong một miếng, Hà Kim Thu lại nhắm mắt thưởng thức một lát.
Đúng lúc này, một thanh niên đẩy cửa bước vào khiến chiếc chuông gió treo trên cửa vang lên tiếng tinh tinh dễ nghe.
Hắn bước lại gần Hà Kim Thu rồi ngồi lên chiếc ghế đối diện, sau đó vừa cười vừa nói:
"Ông chủ Hà thật rảnh rỗi, ta tên là Quý Quan Á, lần đầu gặp mặt, có gì sai sót xin thứ lỗi."
"Dạo gần đây ta cũng khá rảnh rỗi.”
Hà Kim Thu lạnh nhạt nói:
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi lo Cửu Châu không nghiêm túc đối phó với Jindai và Kashima? Lần sau xuyên về, ngươi có thể chuyển lời của ta đến Lý Trường Thanh và Lý Vân Thọ, Cửu Châu đã đồng ý hợp tác, nhất định không nuốt lời."
Thanh niên tên Quý Quan Á đang ngồi đối diện hắn chính là người phụ trách quản lí những người du hành làm việc cho Lý thị ở thế giới ngoài, cũng chính là người phụ trách liên lạc với Cửu Châu.
Những nhân vật đã leo lên cấp bậc này làm sao có thể là người đơn giản được.
Đa phần mọi người đều nghĩ chỉ những người du hành bị tập đoàn khống chế mới làm việc cho tập đoàn, nhưng Quý Quan Á lại khác, hắn là người tự do ở thế giới trong, ở thế giới ngoài cũng không ai có thể ra lệnh cho hắn.
Nêu người này có thể giành được lòng tin của Lý Vân Thọ, chắc chắn có gì đó rất lợi hại.
Quý Quan Á cười nói:
"Không phải ta đang lo cái này, ông chủ Hà nghĩ nhiều rồi."
"Ừ, vậy ăn cơm đã.”
Hà Kim Thu bình tĩnh nói, như thể chuyện Cửu Châu hợp tác với Lý thị không liên quan gì đến hắn, có lẽ trong lòng hắn, chuyện đó còn không quan trong bằng việc thưởng thức đĩa sasimi trước mặt.
"Thật ra ta luôn tò mò một chuyện.”
Quý Quan Á nói:
"Tại sao ông chủ Hà lại đồng ý hợp tác với Lý thị?"
Hà Kim Thu cười híp mắt nói:
"Chẳng phải ta và Lý Trường Thanh đều làm việc trong tổ chức tình báo của Hồ thị sao. Ngươi cảm thấy hai người là đồng nghiệp hợp tác với nhau có gì lạ sao? Hơn nữa, ta đâu có làm không công."
Điều kiện trao đổi mà hắn vừa nói chính là Lý Trường Thanh sẽ phải bầu 1 phiếu cho Hà Kim Thu trong cuộc họp nhân sự cho nhiệm kì tiếp theo của tổ chức tình báo Hồ thị, chỉ khi có là phiếu này, hắn mới có thể tiếp tục giữ chức trong tổ chức tình báo Hồ thị.
Đây mới là thứ Hà Kim Thu muốn.
Phần lớn mọi người đều nghĩ người ở thế giới trong và thế giới ngoài không thể chung sống hòa bình với nhau, nhưng quy luật đó chỉ áp dụng với người bình thường, những người trong tập đoàn đâu phải người thường, họ chỉ quan tâm đến lợi ích.
Sau một khoảng thời gian ngắn bị lòng hận thù bao phủ, các tập đoàn đã nhanh chóng cho người bảo vệ người du hành, vì họ đã tìm ra tác dụng của tác dụng của nhóm người này.
Hà Kim Thu nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc khăn trắng lau miệng, theo thói quen lấy Đồng Vàng Sự Thật.