La Vạn Nhai thấy Khánh Trần đi ra, lập tức vui tươi hớn hở từ nhà bên cạnh chạy đến:
"Ta đã đi chào hỏi công ty bất động sản của khu biệt thự này rồi, hôm nay ở gần khu vực này có trang bị tổng cộng 12 cái camera giám sát, nhưng ngươi yên tâm, không có camera nào nhắm thẳng vào biệt thự của các ngươi, chủ yếu là để giám sát trên các con đường, tuyệt đối không gây ảnh hưởng đến sự riêng tư của ngươi đâu."
La Vạn Nhai tiếp tục:
"Trong căn biệt thự kia ta cố ý lắp đặt một phòng giám sát, mỗi ngày ba ca đều có người chuyên chú theo dõi, tuyệt đối không để cho bất kỳ tạp vụ nào đến gần biệt thự của các ngươi, muốn đến gần phải đăng ký tên ở chỗ bọn ta trước mới được ."
Khánh Trần nghe đối phương trình bày lưu loát, thầm nghĩ La Vạn Nhai bây giờ giống như bảo vệ chủ chốt của căn cứ của Bạch Trú, tận tậm tận trách.
"Có lòng rồi."
Khánh Trần nói xong liền trở về tiếp tục đốc thúc các thành viên Bạch Trú.
Chưa mất bao lâu, hai người Lộ Nguyên và Tiểu Ưng đã lái xe đến.
Kết quả, họ còn chưa đến gần biệt thự số 12 của Bạch Trú đã thấy đột nhiên bên cạnh có một đám người đằng đằng sát khí đi ra, trong tay mỗi người còn cầm theo một cây côn.
Một người trong đó còn cầm cây côn chỉ về phía bọn người Lộ Nguyên:
"Các ngươi đến đây làm gì?"
Lộ Nguyên:
"...."
Tiểu Ưng liếc nhìn đám người vô công rỗi nghề, rồi nhìn Lộ Nguyên:
"Đội trưởng Lộ, Bạch Trú sống ở đây thật à. Sao ta thấy như vô tình gặp phải một đám tội phạm vậy?"
Lộ Nguyên cũng hơi mơ hồ, tin tức của hắn đâu có sai, Bạch Trú thật sự chuyển đến đây mà.
Song ngay lúc này, La Vạn Nhai chạy vọt ra từ trong biệt thự cách vách của Bạch Trú, vừa thở hổn hển vừa quát:
"Ai cho các ngươi cầm gậy vậy? Giấu ở trong người không cần lấy ra. Ta đã nói biết bao nhiêu lần rồi, có người đến đây thì lịch sự mời người ta ghi tên, không cần hù dọa!"
Sau khi La Vạn Nhai quát cấp dưới xong, vội đi đến bên cạnh xe hỏi:
"Xin hỏi hai người đến đây có việc gì không?"
Lộ Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta đến để tìm Khách Trần, Lưu Đức Trụ."
"Ngươi tìm họ có việc gì có thể nói trước với ta một tiếng, ta đi thông báo cho họ, họ đồng ý gặp mới có thể vào."
La Vạn Nhại khách sáo nói.
Lúc này, trong đầu Lộ Nguyên đầy dấu chấm hỏi.
Bây giờ Bạch Trú đã phát triển thành gì rồi?
Song vào lúc này, La Vạn Nhại bổ sung:
"Nhưng mà các ngươi đến không đúng lúc, họ đều đã đi ra ngoài, hay là hôm khác các ngươi lại đến được không? Cảm phiền cho hỏi tên của hai người, ta phải nói cho họ có ai đã đến."
"Đi rồi?"
Lộ Nguyên ngơ ngác:
"Họ đi đâu rồi?"
"Bí mật."
Lộ Nguyên:
"...."
..........
Tám giờ tối.
Trong màn đêm, La Vạn Nhai lôi kéo một cái vali màu đen, nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự.
Hắn không dẫn theo cấp dưới, tự mình lái xe đi đến Vương Thành Đại Kiều.
Giữa Lạc Thành có một con sông Lạc Hà chảy xuyên qua chia thành phố thành hai phần.
Còn Vương Thành Đại Kiều là đầu mối giao thông then chốt của nội thành Bắc Nam.
Sau khi La Vạn Nhai đến, dỡ một vali đầy tiền mặt xuống xe rồi lặng lẽ đứng đợi, trên tai vẫn đeo tai nghe bluetooth.
Mười phút.
Hai mươi phút.
Từ đầu đến cuối hắn đã đợi rất lâu, nhưng vẫn không ai đến liên lạc.
Thời gian trôi qua, hắn nghĩ rằng không có người đến.
La Vạn Nhai hạ giọng nói:
"Ông chủ, có khi nào đối phương không đến không?"
"Chờ thêm chút nữa."
Trong tai nghe bluetooth truyền đến một giọng nói xa lạ.
La Vạn Nhai kích động, xem như bản thân cũng được nói chuyện trực tiếp với ông chủ.
Hắn quan sát tìm kiếm bốn phía, người đi đường ở xung quanh rất nhiều, La Vạn Nhai cũng không phân biệt được ai là ông chủ, ai là người tới để giao thương, chỉ có vài người Lưu Đức Trụ ngồi ở khách sạn bên đường, lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc chiều, Lộ Nguyên đi đến biệt thự tìm Khánh Trần nhưng không thấy, thật ra là vì Bạch Trú muốn đến đây để thăm dò tình hình trước.
"Ông chủ, bên này chúng tôi không phát hiện có kẻ nào đáng ngờ."
Lưu Đức Trụ thấp giọng.
Lúc này, ông chủ ở bên kia đầu dây bỗng nhiên nói:
"Thu Tuyết, lái xe đuổi theo chiếc Audi A6 vừa mới chạy ngang qua."
Dưới hầm cầu, Giang Tuyết nhấn chân ga:
"Ông chủ, chiếc xe này có vấn đề gì sao?"
"Có."
Ông chủ ở đầu dây bên kia nói:
"Trong vòng bốn mươi phút, hắn đã đi qua đi lại chỗ này ba lần rồi, nếu như hai lần thì là trùng hợp, nhưng ba lần thì chắc chắn không phải, đối phương không có ý định lấy tiền mặt. Vậy là muốn đến quan sát tình hình, nhớ kỹ biển số xe của hắn là C512..."
Trong đám người Bạch Trú kể cả La Vạn Nhai, nghe thấy câu nói này đều vô cùng sửng sốt.
Trên con đường Tân Hà Bắc này mỗi phút có ít nhất hai ba chục chiếc xe chạy ngang qua, như vậy bốn mươi phút là có gần cả ngàn chiếc.