Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 787: Cám Ơn




Vì thành phố số 18 là một trong hai thành phố song sinh của liên bang nên ở đây hội tụ rất nhiều tai mắt của các thế lực lớn, nhưng từ đêm nay trở đi, trong vòng 10 năm tới gia tộc Jindai sẽ khó mà gây sóng gió gì ở thành phố này được nữa.

Đây là một tốn thất rất lớn đối với gia tộc Jindai.

Chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi chiến trường rồi đi về phía trang viên Bán Sơn.

Lúc này, việc Lý Trường Thanh bị tập kích đã khiến cả trang viên giới nghiêm, nhưng việc đầu tiên nàng làm sau khi đưa Lão Cửu đến bệnh viện không phải đến Xu Mật xử báo cáo, mà là bảo Tiểu Ưng lái xe đến biệt viện Thu Diệp.

Trước cửa biệt viên vẫn treo bảng từ chối tiếp khách như trước.

Lý Trường Thanh đẩy cửa bước vào, bên trong biệt viện trống rỗng không một bóng người.

Tay bắn tỉa đã rời khỏi cao ốc từ rất lâu.

Cho nên, Khánh Trần phải về đến đây rồi mới đúng.

Trừ phi đối phương bị thương quá nặng mới không kịp về đây.

Nàng định lấy điện thoại ra gọi cho hắn thì bỗng phát hiện, điện thoại của nàng đã nát bét từ bao giờ.

"Điện thoại di động của ngươi đâu?"

Lý Trường Thanh nhìn Tiểu Ưng.

Tiểu Ưng đưa điện thoại cho nàng:

"Bà chủ, trong điện thoại của ta không có số của lão sư Khánh Trần."

"Không cần.”

Lý Trường Thanh vừa nói vừa nhập một dãy số vào điện thoại.

Tiểu Ưng chấn kinh, chẳng lẽ bà chủ Trường Thanh đã thuộc lòng dãy số của Khánh Trần rồi sao?!

Xem ra mọi chuyện đúng như hắn nghĩ, bây giờ ở thế giới ngoài còn chẳng mấy ai có thời gian học thuộc dãy số của người khác, huống chi đây còn là thế giới trong.

Nghĩ đến đây, mong muốn gia nhập Bạch Trú trong lòng hắn càng ngày càng lớn.

Nhưng sau khi Lý Trường Thanh nhấn gọi, trên màn hình điện thoại lại có thông báo là không kết nối được.

Khuôn mặt nàng bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

….

Trong căn nhà trên tầng 132 của cao ốc Lạc Thần, trong khi thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị đang ngồi bên cạnh bàn ăn thì màn hình điện thoại của Khánh Trần bỗng sáng lên:

"Không biết muộn thế này rồi còn gọi điện thoại làm cái gì."

Sau đó hắn lại ngồi im lặng như trước, thậm chí hắn còn không có ý định xem ai đang gọi điện cho Khánh Trần.

Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại tiếng nước đang sôi ùng ục trong ấm siêu tốc.

Chẳng biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Khánh Trần mới chậm chạp mở mắt ra, hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy phần bụng đau xót.

Sau đòn tấn công của Vương Bính Tuất, phần lưng và hai tay của hắn cũng bị thương rất nặng.

Khánh Trần kinh ngạc nhìn ba thi thể đang nằm xiêu vẹo trong phòng khách nhà mình, sau một lúc hắn mới nói:

"Đây là…."

Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị vừa rót trà vừa chậm rãi nói:

"Thứ để ngươi hiến tế cho Con Rối Giật Dây."

"A?"

Khánh Trần không ngờ đối phương không những cứu hắn mà còn làm cả chuyện này, nhưng hắn lại quan tâm một vấn đề khác hơn:

"Tại sao chỉ có ba thi thể?"

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Một lúc lâu sau, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị mới chậm rãi nói:

"Sao ngươi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, chẳng phải ta cũng là bệnh nhân sao, ta vừa phải cứu ngươi, lại vừa phải mang thêm 3 thi thể này về cho ngươi, bây giờ ngươi đã không cảm ơn ta thì thôi, lại còn dám hỏi ta những thi thể khác đang ở đâu."

"Ta đâu có hỏi những thi thể còn lại đang ở đâu.”

Khánh Trần nghiêm túc nói.

Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị gõ lên bàn mấy cái rồi nói:

"Ngươi không nói thẳng ra nhưng ý của ngươi là như vậy."

Khánh Trần hỏi:

"Có phải ngài là người ngắt nguồn điện trong cao ốc Kim Mậu không."

"Không sai.”

Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị gật đầu.

"Nếu ngài không phí thời gian đi ngắt nguồn điện thì chắc chắn sẽ đến sớm hơn rồi, nếu ngài đến sớm hơn thì ta cũng không bị thương nặng như vậy.”

Khánh Trần ngồi trên ghế sa lon vừa nói vừa thở hổn hển.

"Lúc nào ngươi cũng có yêu cầu cao với ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao.”

Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị thở dài nói:

"Nếu ta không đi ngắt nguồn điện thì chắc chắn khuôn mặt của ta sẽ xuất hiện trong camera giám sát, khi đó thân phận của ta sẽ bị lộ. Bây giờ thân phận của ta chính là một trong những bí ẩn lớn nhất trong liên bang, hàng nghìn người, thậm chí là hàng chục nghìn người, hàng trăm nghìn người luôn cố giải câu đố này, sao ta có thể để lộ bí mật này chỉ vì một nhân vật nhỏ bé như ngươi? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chuyện gì càng bí mật thì mới càng thú vị sao."

"Vì sao cứu ta?"

Khánh Trần hỏi.

"Không vì gì cả, chẳng qua ta cảm thấy ngươi còn sống thì cuộc chiến ảnh tử mới thú vị.”

Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị nói:

"Sao ngươi không lễ phép với ta chút nào vậy. Ngươi có biết ta không sống được bao lâu nữa không, mỗi lần ta ra tay là tuổi thọ của ta lại giảm đi một chút, ngươi có biết ta đi cứu ngươi chẳng khác gì dùng mạng của mình đi đổi lấy mạng của ngươi không."

"Cảm ơn.”

---

Tối nay còn 5 chương nữa. Mọi người đừng bỏ qua nhé!