Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 779: Thời Gian




Nhưng phát súng vừa rồi của đối phương lại có thể bắn xuyên qua cơ thể của một chiến sĩ gen cấp B, nói đơn giản hơn thì viên đạn xuyên giáp đó đã xuyên qua những 2 lớp da mô phỏng sinh vật bằng hợp kim ở khoảng cách 2000 mét.

Đó không phải súng bắn tỉa, đây rõ ràng là pháo bắn tỉa!

Jindai Tougo hỏi:

"Jindai Nagakawa, thành tích tốt nhất của ngươi là bao nhiêu?"

Jindai Nagakawa ngập ngừng một lúc mới trả lời:

"1721 mét, cần bốn phát súng để sửa đường đạn, đến phát thứ năm mới trúng mục tiêu."

Jindai Tougo lạnh lùng nói:

"Giờ chính là lúc ngươi cống hiến dâng cho gia tộc."

Jindai Nagakawa đáp:

"Tuân lệnh."

"Bốn người khác sẽ bắn yểm trợ cho hắn.”

Jindai Tougo lạnh lùng nói:

"Các ngươi phải giúp Jindai Nagakawa có thời gian sửa đường đạn để giết hắn!"

Những tay bắn tỉa khác đều im lặng, cái gọi là bắn yểm trợ nghĩa là họ sẽ trở thành bia ngắm cho tay bắn tỉa kia, Jindai Nagakawa sẽ dùng khoảng thời gian người đó nhắm bắn họ để sửa đường đạn.

Nhưng nghĩa vụ của những binh lính như họ là phục tùng mệnh lệnh.

Dù họ biết mệnh lệnh này bắt họ phải chết cũng không chối từ.

Lúc này họ đều biết, Jindai Tougo sẽ không đặt hi vọng vào họ, vì hắn biết chắc họ sẽ không bao giờ bắn trúng.

Nếu Jindai Nagakawa có thể bắn trúng thì họ mới có thể còn sống, nhưng nếu không, họ vẫn phải hoàn thành mục tiêu.

Vì khi họ nổ súng, lực chú ý của tay bắn tỉa sẽ chuyển sang họ, khi đó những cao thủ cấp B trên phố mới có thời gian giết Lý Trường Thanh.

Mười giây.

Jindai Tougo chỉ cần những tay bắn tỉa trụ được mười giây!

Lúc đó cao thủ cấp A giấu trong đám người mới có cơ hội ra tay giết Lý Trường Thanh.

Jindai Tougo không muốn đợi thêm nữa.

Những tay bắn tỉa hắn mang đến đều sẽ chết.

Jindai Tougo bình tĩnh nói vào bộ đàm:

"Gia tộc sẽ vinh danh việc các ngươi đã làm hôm nay. Tên của các ngươi sẽ được khắc lên tấm bia đá trong đền thờ, ngọc nát."

Ngọc nát chính là lời động viên cuối cùng mỗi khi gia tộc Jindai phát động hình thức tự sát.

Từ giây phút này trở đi, tất cả những tay bắn tỉa ở đây sẽ liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại, Khánh Trần đang bình tĩnh nằm nhoài trên ban công tầng 121 cao ốc Kim Mậu, hắn không nhìn vào ống ngắm mà dùng mắt thường để tìm vị trí của những tay bắn tỉa còn lại của gia tộc Jindai.

Một giây sau, trên tầng 130 cao ốc Xuân Lôi bỗng có ánh lửa.

Đó là tia lửa bắn ra từ một khẩu súng bắn tỉa không trang bị dây hãm lửa.

Trên tầng 129 và tầng 121 của cao ốc bên cạnh cũng xuất hiện ánh lửa.

Bốn gia tay bắn tỉa còn lại của tộc Jindai gần như nổ súng cùng một lúc, họ không tốn thời gian nhắm bắn quá nhiều vì những người đó đều biết mình không thể bắn trúng.

Những chiếc cửa kính bên ngoài cao ốc Kim Mậu bị đạn bắn tỉa làm vỡ toang, những tiếng leng keng của mảnh thủy tinh rơi xuống đất vang lên liên tục.

Ngay lúc này, Jindai Nagakawa bỗng nổ súng.

Hắn không dùng đạn bắn tỉa bình thường mà dùng đạn phát sáng, viên đạn bay vút qua không trung tạo thành một vệt sáng trên bầu trời đêm, nhưng viên đạn đó không bắn trúng Khánh Trần mà bắn vào một vị trí cách hắn 3 mét.

"Ba mét, chỉ lệch ba mét khỏi mục tiêu.”

Một tay bắn tỉa nói vào trong bộ đàm:

"Phát súng vừa rồi đã rất gần mục tiêu, ta nghĩ thiếu tá Nagakawa không cần đến 4 phát súng để chỉnh đường đạn đâu, có lẽ hắn chỉ cần thêm 2 phát súng nữa thôi!"

Nếu cho những tay bắn tỉa này nhắm bắn thì chắc chắn sai số không chỉ là 3 mét thôi đâu.

Lúc này, một tay bắn tỉa đang dùng ống ngắm quang học để quan sát mục tiêu trên cao ốc Kim Mậu.

Sau phát súng vừa rồi, hắn không thấy cơ thể của Thần Thương Thủ (cao thủ bắn súng) nhúc nhích chút nào, như thể hắn biết họ sẽ không bao giờ bắn trúng hắn được.

Tay bắn tỉa bỗng cảm thấy tự ti, họ đều nghĩ phát súng vừa rồi rất thành công, nhưng đối với Thần Thương Thủ, phát súng đó chẳng là gì cả!

Như thể họ không xứng làm đối thủ của hắn.

Khánh Trần bình tĩnh nhìn vào ống ngắm lần nữa, hắn điều chỉnh lại thuật hô hấp rồi kéo cơ thể về phía sau một chút, sau đó liên tục nổ súng.

Vừa rồi hắn không dùng ống ngắm vì nó sẽ thu nhỏ tầm nhìn của hắn, hắn muốn dùng mắt thường để quan sát được tất cả vị trí của những tay băn tỉa vừa nổ súng.

Một phát súng, hai phát súng, ba phát súng, bốn phát súng, năm phát súng!

Không ngừng nghỉ chút nào.

Mỗi cơ bắp trên người Khánh Trần đều được não bộ điều khiển theo ý muốn của hắn.

Hắn không cần tính toàn đường đạn của từng phát súng vì hắn đã ghi nhớ nó từ những buổi luyện tập nhàm chán trong thế giới thần bí rồi, hắn biết mình nhất định sẽ bắn trúng 5 tay bắn tỉa phía xa.

Đây là câu trả lời mà thời gian giành cho hắn.

Mấy ngày trước Khánh Trần đã tốt nghiệp trong thế giới thần bí của 'Lấy Đức Phục Người'.