Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 772: Ám Sát Lý Trường Thanh 2




Cho nên, Lý Trường Thanh mới thắc mắc tại sao người của Tòa án Cấm kỵ lại đến nhanh như vậy, nếu chỉ có người bảo vệ Khánh Chung chết, tại sao đám quạ đen đó lại đến n!

Trừ phi đối phương biết đêm nay sẽ có siêu phàm giả cấp cao hơn sắp chết.

Lý Trường Thanh nhìn ra ngoài cửa kính, đoàn xe đang đi qua khu vực có kiến trúc thấp ở khu thứ bốn. Đây là khu đèn đỏ nổi tiếng nhất toàn thành phố, hai bên đường có rất nhiều tủ kính, trong mỗi tủ kính lại có các vũ nữ, vũ nam hóa trang đủ mọi hình dáng đang đứng trong đó, mỗi người đều đang cố vẫy tay gọi những người đi trên đường.

Lý Trường Thanh liếc nhìn màn hình tinh thể lỏng trong tay, từ nãy đến giờ màn hình liên tục cảnh báo tín hiệu rất yếu.

Trong thành phố số 18 làm gì có chỗ nào không có sóng WIFI.

Nàng lặng lẽ ngắm nhìn cảnh sắc thành phố ngoài cửa sổ rồi thở dài nói:

"Không biết bây giờ dừng xe có quá muộn không nữa."

Lão Cửu sửng sốt:

"Sao vậy bà chủ?"

Hắn vừa dứt lời thì chiếc xe dẫn đầu bỗng dừng lại, cả đoàn xe đi sau nó cũng phải phanh gấp theo.

Vì xe dẫn đầu dừng lại quá đột ngột, mà đội xe lại đi rất sát nhau.

Ầm vài tiếng, cả đoàn xe bắt đầu đâm vào nhau.

"Bà chủ ngồi vững!"

Nhưng đúng lúc này, lái xe Tiểu Ưng bỗng bẻ lái sang bên.

Lý Trường Thanh cảm thấy mình bay sang một bên, chiếc xe bẻ lái gần như 90 độ sang bên cạnh, nhanh chóng văng ra khỏi đoàn xe!

Chỉ những người rất thông thạo lái xe mới có thể lôi một chiếc xe trong một hàng dài xe đang mắc kẹt ra ngoài.

Nếu không thể lái xe ra khỏi hàng thì chắc chắn xe họ sẽ bị ép vào 1 chỗ, những người trong xe sẽ không đi ra ngoài được, họ sẽ chẳng khác gì con mồi ngồi trong cũi đợi người khác đến làm thịt.

Lão Cửu giơ tay khen ngợi kỹ thuật lái xe của Tiểu Ưng:

"Tốt lắm Tiểu Ưng."

Tiểu Ưng mím chặt môi không trả lời, hắn vừa lái xe vừa nhìn vào gương chiếu hậu, lại vừa nhìn con đường phía trước.

Hắn đạp mạnh xuống chân ga, chiếc xe đang văng ra bắt đầu quay tròn.

Bốn bánh xe ma sát với mặt đường làm cuộn lên những làn khói trắng.

Tiếng vang chói tai do lốp xe ma sát với mặt đường vang lên, Tiểu Ưng đang cố gắng ổn định thân xe, sau khi chiếc xe dừng hẳn lại, hắn lại đạp chân ga lần nữa, xe chống đạn bắt đầu lao nhanh về phía con đường mà họ vừa đi qua.

Hắn biết đây là địa điểm đối phương đã sớm bố trí mai phục, nếu dừng lại ở đây thêm một phút giây nào thì cơ hội trốn thoát sẽ giảm đi rất nhiều!

Bây giờ hắn không cần quan tâm những chiếc xe khác trong đội xe như thế nào, cũng không cần để ý những người khác trong tổ đặc công sống chết ra sao!

Nhiệm vụ của hắn bây giờ là đưa Lý Trường Thanh rời khỏi đây!

Khi xe chống đạn vừa lao ra ngoài đã có năm sáu chiếc xe việt dã lao ra từ hai bên đường phía trước họ.

Tiểu Ưng hỏi:

"Bà chủ, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Lý Trường Thanh lắc đầu:

"Đối phương chuẩn bị đầy đủ như vậy, có lẽ chúng ta không thể lái ra khỏi đây được đâu."

"A?"

Tiểu Ưng sửng sốt, sau đó đánh tay lái, hắn định lái xe quay lại đường chính.

"Nhưng cũng may vừa rồi có ngươi.”

Lý Trường Thanh cười nói:

"Chắc chắn họ điều rất nhiều sát thủ đến đoạn đường vừa rồi, nếu chúng ta bị chặn ở đó thì có lẽ khó mà thoát được, nhưng bây giờ thì chưa chắc."

Tiểu Ưng nhìn về phía trước, quả nhiên những gì đối phương định làm y như những gì Lý Trường Thanh dự đoán, năm chiếc xe việt dã đang lao về phía họ không có ý định giảm tốc độ, có lẽ những người đó định dùng cách này để ép họ dừng lại.

Con đường họ vừa đi qua quá chật hẹp, hơn nữa hai bên đường còn không có lối rẽ nào, những người đó biết họ không thể tránh đi đâu.

"Mở cửa trên ra.”

Lý Trường Thanh bình tĩnh nói.

Lão Cửu gấp:

"Bà chủ, ngài cứ yên tâm ngồi trong xe, đây là xe chống đạn mà."

Lý Trường Thanh cười:

"Nếu họ đã dám mai phục ở chỗ này thì chắc chắn biết chiếc xe này là xe chống đạn, mở cửa trên đi, người phụ trách tổ chức tình báo của Lý thị sao có thể ngồi trong xe chờ chết được? Ngươi không nhớ lần mai phục trước sao, họ có cách đối phó với xe chống đạn, nếu chúng ta không rời khỏi xe ngay thì chẳng khác gì ngồi chờ chết."

Lão Cửu ngẩn người.

Hắn đã bảo vệ Lý Trường Thanh rất nhiều năm, nàng cũng coi hắn như một quản gia già bên cạnh.

Hắn dõi theo từ lúc nàng mới lên đại học, đến khi nàng nắm thực quyền trong tay.

Lão Cửu biết những gì Lý Trường Thanh vừa nói không phải sự thật, nàng biết mình khó thoát khỏi đây nên mới cố ý nói như vậy để giữ lại niềm kiêu hãnh của một thành viên tập đoàn. Nàng không muốn cứ thế chết đi, nàng muốn giành lấy cơ hội cuối cùng.

Dù nó rất mong manh.

"Mở cửa đi.”

Lý Trường Thanh lạnh lùng nói.

Lão Cửu bất đắc dĩ đè nhấn nút mở cửa trên, cửa kính trên trần xe chống đạn dần dần mở ra.