Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 767: Giải Cứu La Vạn Nhai 3




Bên kia tai nghe Lam Nha, Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Đừng nịnh hót nữa, Lưu Đức Trụ, ngươi phải dẫn những người du hành này đi ngay, Tiểu Ngưu, Thiên Chân, hai người nhanh lái xe đến đón họ. Đêm nay thành phố số 18 sẽ rất náo nhiệt, sau khi đến nơi, nhất định không được ra ngoài."

Trong tai nghe Lam Nha, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đồng thanh nói:

"Tuân lệnh."

Lần này, tất cả thành viên của Bạch Trú đều được điều động.

Tuy khả năng nhắm bắn của Khánh Trần rất tốt, nhưng hắn lại không thể phân biệt được đâu là mục tiêu, đâu là người cần giải cứu trong một thời gian ngắn được.

Khi khoảng cách vượt quá 1400 mét, mục tiêu trong mắt hắn chỉ là những bóng người mơ hồ, khi mục tiêu đạt 2600 mét, thứ khiến hắn bắn trúng mục tiêu không còn là thị lực, mà là cảm giác súng tuyệt đối và sự tính toán.

Cho nên, nếu Khánh Trần không muốn ngộ thương người du hành thì hắn cần một người có thể quan sát được vị trí của mục tiêu rồi báo với hắn.

Đây chính là lý do vì sao Lưu Đức Trụ đứng canh ở ngã tư này, việc hắn cần làm là báo cho Khánh Trần vị trí của những người trông giữ trên xe.

Thật ra chỉ cần nhìn lướt qua là có thể phân biệt ai là người du hành, ai là người trông giữ, vì những người du hành đều bị khóa ai tay phía sau, còn những người trông giữ lại luôn quan sát xung quanh.

Không ai thích hợp với vị trí này hơn Lưu Đức Trụ, nếu ai đó phát hiện có người đang quan sát họ thì với người thực lực cấp C như tên này, chắc chắn hắn có thể dễ dàng giải quyết người đó.

Bảy tên người du hành trong hai chiếc xe vẫn còn chưa hoàn hồn, tất cả vẫn ngồi im chỗ, không ai có ý định chạy ra ngoài cả.

Soạt một tiếng, cửa xe bị kéo ra, Lưu Đức Trụ bịt khẩu trang cười nói:

"Các vị xuống xe đi, ta sẽ đưa mọi người rời khỏi đây."

….

Đúng như những gì Nhất nói.

Con người là loài động vật rất kì lạ, rõ ràng hai bên trao đổi công bằng với nhau, nhưng nếu một người phát hiện người kia có thể dễ dàng hoàn thành thứ cần trao đổi, chắc chắn người đó sẽ cảm thấy mình bị lỗ.

Cho nên, Khánh Trần mới không đi cứu La Vạn Nhai ngay khi vừa xuyên qua, mà hắn muốn đợi vài ngày sau mới đi….

Bây giờ La Vạn Nhai đã nếm thử cảm giác tuyệt vọng, còn trải qua một cuộc chiến đẫm máu, chắc chắn hắn sẽ không thấy mình thua thiệt chút nào.

"Mọi người đều là người trong nhà, cuối cùng các ngươi cũng đến, ta còn tưởng các ngươi sẽ không đến cứu ta."

La Vạn Nhai vừa gào khóc vừa lao lại gần Lưu Đức Trụ, nước mắt hòa cùng máu tươi trên mặt hắn chảy ròng ròng xuống đất, khiến bộ dạng hắn càng thêm thảm hại.

Nhưng hắn còn chưa kịp lại gần thì Lưu Đức Trụ nhanh nhẹn tránh sang chỗ khác.

Lúc này Lưu Đức Trụ còn thầm nghĩ, có phải tên này bị làm sao không, sao tự nhiên hắn lại bảo mình là người nhà của hắn, ai thèm làm người nhà của hắn chứ.

"Mọi người nhanh xuống xe đi."

Hắn nói với những người du hành khác:

"Bây giờ không phải lúc sợ hãi, khi nào chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các vị."

"Ngươi là ai?"

Một người du hành nơm nớp lo sợ hỏi.

"Ngươi hỏi làm gì?"

Lưu Đức Trụ lạnh lùng nói:

"Các ngươi chỉ cần biết, ta là người đến cứu các ngươi là được rồi."

Nhưng những người du hành này vẫn còn sợ quãng thời gian tẩy não lúc trước, họ lo mình sẽ rơi vào tay tổ chức nào đó nên mới không dám rời khỏi xe.

Chỉ mình La Vạn Nhai biết những người này là ai nên hắn không sợ hãi, Lưu Đức Trụ còn chưa nói hết câu mà hắn đã mở của nhảy xuống xe rồi trốn sau lưng Lưu Đức Trụ.

Không những thế, hắn còn không quên lấy tay áo che kín mặt để tránh những người gần đây nhìn thấy mặt hắn.

Lưu Đức Trụ kinh ngạc nhìn hắn:

"Ta còn suýt quên nhắc ngươi bịt mặt."

La Vạn Nhai xấu hổ cười nói:

"Ta quen rồi."

Vì công việc lúc trước của hắn là bán hàng đa cấp nên bị cảnh sát bắt là chuyện thường như cơm bữa, mỗi lần bị bắt hắn đều cố dùng tay hoặc dùng thứ khác che mặt để tránh bị phòng viên chụp được.

Bây giờ là 12 giờ đêm, ban đêm cũng chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất ở khu thứ bốn.

Lưu Đức Trụ thấy có rất nhiều người đứng ở ngã tư đường phía trước đang huýt sáo với hắn.

Lúc tay bắn tỉa xuất hiện trên đường Hành Thự ở thế giới ngoài, tất cả mọi người đều chạy trối chết.

Mà phản ứng đầu tiên của những người ở khu thứ bốn sau khi nhìn thấy tay bắn tỉa không phải sợ hãi hay chạy trốn, mà là giơ ngón tay cái với Lưu Đức Trụ, sau đó còn huýt sáo:

"Thật trâu bò, người anh em, xã đoàn của ngươi có cả tay bắn tỉa sao! Câu lạc bộ của ngươi tên là gì, các ngươi có nhận thêm người không?"

Lưu Đức Trụ: "..."

---

Tối nay còn 3 chương nữa ạ. Vừa cứu xong La Vạn Nhai thì Lý Trường Thanh gặp nguy. Khánh Trần sẽ lựa chọn thế nào? Tự bảo toàn bản thân hay cứu người hắn vừa quen một tháng?