"Vẫn là ông chủ anh minh, sáng sớm nghe nói bọn hắn biến mất khỏi Võ thành đã biết bọn hắn tới vì Lưu Đức Trụ."
Lộ Viễn đáp:
"Chỉ có điều lá gan của những người này cũng thật lớn, còn dám làm ra chuyện như vậy ngay trong nước?"
Trịnh Viễn Đông nói:
"Có người sau khi tới Thế giới trong thời gian ngắn, trật tự hỗn loạn trong đó đã khiến lá gan của bọn hắn ngày càng lớn. Ở bên kia, bọn họ phải trải qua tháng ngày liếm máu trên mũi đao, sau khi trở lại Thế giới ngoài lại có được năng lực hơn hẳn người thường, vì vậy bọn họ cũng muốn khiêu chiến trật tự hiện hữu. Mà chuyện chúng ta cần phải làm là để bọn hắn hiểu được trật tự ở Thế giới ngoài là thứ không thể khiêu chiến, tối thiểu, trong cảnh nội của chúng ta là không được."
"Ừm.”
Lộ Viễn gật đầu:
"Có lẽ chúng ta có thể thu nạp nhiều người du hành thời gian hơn?"
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
"Tính thuần túy và tín ngưỡng của tổ chức quan trọng hơn nhiều so với thực lực. Mù quáng khuếch trương thực lực không phải mục tiêu của Côn Lôn."
Thực tế cũng giống như Khánh Trần từng hoài nghi, người du hành thời gian quan trọng như Lưu Đức Trụ xuất hiện mà Côn Lôn vẫn không ra mặt thì thật sự rất khác thường.
Tối thiểu cũng phải đến hỏi thăm một chút.
Nhưng Côn Lôn không làm vậy.
Khi bọn hắn nhận được tin đã ý thức được tầm quan trọng của Lưu Đức Trụ, hơn nữa Trịnh Viễn Đông cũng nhận ra, chắc chắn sẽ có người du hành thời gian khác có ý đồ với Lưu Đức Trụ.
Lý Thúc Đồng là ai?
Là người đứng đầu tổ chức Kỵ Sĩ đương đại, là người mà ngay cả ông chủ Hằng Xã Lý Đông Trạch cũng muốn hô một tiếng ông chủ. Ở thế giới trong muốn tiếp cận với người như vậy khó khăn tới mức nào? Phải nói là khó như lên trời.
Nhưng hiện tại trước mặt có bày sẵn một cơ hội, ai mà không động tâm?
Chỉ cần là người có chút hiểu biết về Thế giới trong, chút có hiểu về Lý Thúc Đồng, sợ rằng đều sẽ biết giá trị của Lưu Đức Trụ.
Cho dù hiện tại Lưu Đức Trụ còn chưa thu được truyền thừa thực sự.
Cho nên Trịnh Viễn Đông lập tức sắp xếp cọc ngầm chung quanh trường học, lại bày nhân viên tiếp ứng trên đường Lưu Đức Trụ về nhà, rốt cục cũng chờ được đám tội phạm này.
Hắn ta đi về phía Lưu Đức Trụ. Lúc này có một thành viên Côn Lôn đang kiểm tra vết thương cho thiếu niên.
Trịnh Viễn Đông hỏi:
"Hắn có bị thương không?"
Thành viên Côn Lôn đáp lại:
"Cánh tay, đùi phải, má phải có vết thương ngoài da nhưng không nghiêm trọng."
"Vậy tốt rồi.”
Trịnh Viễn Đông nhìn về phía Lưu Đức Trụ:
"Không cần sợ, đêm nay chúng ta cố ý đến bảo vệ ngươi. Kế tiếp chúng ta sẽ kiểm tra chặt tin tức xuất nhập cảnh, nếu có dị thường gì chúng ta còn có thể tiến hành bảo vệ ngươi 24/24."
Lưu Đức Trụ hoảng loạn nói:
"Cảm ơn!"
Trịnh Viễn Đông gật đầu:
"Không cần khách khí, tốt nhất chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút, có dị thường gì phải đúng lúc gọi điện thoại cho chúng ta, trước kia ta đã cho ngươi số điện thoại."
Nói xong Trịnh Viễn Đông cũng không quay đầu lại, bước lên một chiếc xe việt dã.
Ngay sau đó, xe kéo đến, xe cảnh sát đến, tất cả đều đang xử lý hiện trường.
Lưu Đức Trụ nhìn xe việt dã dần đi xa sửng sốt hồi lâu, cứ đi như vậy?!
Đối phương cũng không hỏi gì khác, cũng không lôi kéo bản thân mình, rốt cuộc là vì cái gì?
Xa xa, trên xe việt dã màu đen đang lái về phía tổng bộ Côn Lôn, đột nhiên Trịnh Viễn Đông hỏi Lộ Viễn:
"Ngươi có cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái không?"
"Kì quái thế nào ông chủ?"
Lộ Viễn hỏi.
"Học sinh này không có chút đảm phách nào, cũng khuyết thiếu cảnh giác cơ bản nhất. Một người như vậy có thể được Lý Thúc Đồng coi trọng sao?"
Trịnh Viễn Đông kỳ quái nói.
"Cũng có thể là Lý Thúc Đồng chưa từng coi trọng hắn ta?"
Lộ Viễn thử dò xét nói.
"Sẽ không, dựa theo lời của Giản Sênh, ngay cả siêu phàm giả cũng đang phục vụ cho người du hành thời gian thần bí kia, vậy tất nhiên đối phương đã được Lý Thúc Đồng coi trọng."
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
"Ta hoài nghi trong ngục giam số 18 còn có người du hành thời gian thứ 3. Thế nhưng chuyện này lại không giống với tin tức chúng ta lấy được. Quan sát thêm một thời gian nữa đi, sớm muộn gì cũng sẽ có đáp án."
"Ông chủ không định thu nạp Lưu Đức Trụ vào Côn Lôn sao?"
Lộ Viễn hỏi.
Trịnh Viễn Đông đè cửa sổ xuống châm điếu thuốc, chậm rãi nói:
"Hắn ta không xứng."
Lộ Viễn tựa như nhớ tới cái gì:
"Đúng rồi ông chủ, bên phía Hà Kim Thu đề nghị tháng tới họp hội nghị..."
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
"Tạm thời đừng nhắc tới việc này."
...
Buổi tối 10 giờ, Khánh Trần ở trong nhà mình bắt đầu huấn luyện.
Không có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định như trong ngục giam, thậm chí hắn còn kéo dài thời gian huấn luyện thêm một giờ.