Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 749: Sát Thủ Lại Tới 2




Người dẫn đầu là một tên đàn ông to con, hắn nhanh chóng xác nhận khung cảnh xung quanh rồi đi thẳng về phía mục tiêu là phòng 101 toà nhà số 2.

Lần này, hiển nhiên đám sát thủ đã được huấn luyện kỹ hơn.

Khi họ đến trước cánh cửa có mật khẩu, một người trong đó chỉ lấy một cái điện thoại ra đảo qua hộp đen trên cửa, cánh cửa đã tự mở ra cạch một tiếng.

Một người vào nhà thăm dò trước, một người canh giữ ở đầu hành lang, còn một người dán tai lên cửa phòng 102, tập trung lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Trong phòng 102, Khương Dật Trần nín thở dán mắt lên mắt mèo.

Hắn trợn to mắt nhìn cảnh tượng ngoài cửa, thầm nghĩ rốt cuộc hàng xóm nhà mình là ai. Đám người đến hôm trước còn chưa đi ra, hôm nay lại có nhiều người hơn.

ban đầu, hắn còn tưởng rằng bốn người lần trước đến đây có quen biết với hàng xóm của mình, rất có thể đối diện là một nơi ẩn nấp của một thế lực nào đó.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không đúng.

Lần này Khương Dật Trần nhìn thấy đối phương lẻn vào, mở khóa, rõ ràng chính là để giết người!

Hai phút sau, sát thủ trong phòng 101 xác nhận an toàn rồi nối đuôi nhau đi vào, đóng cửa lại thật chặt.

Cho đến lúc này, Khương Dật Trần mới dám thở phào.

Trong lòng hắn thấy rất khó hiểu, thậm chí còn không đoán được chuyện gì đang diễn ra.

...

Hôm nay Khánh Trần trở lại biệt viện Thu Diệp từ Long Hồ thì không ra ngoài nữa.

Trên đường đi, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của mấy tên gián điệp kia nhìn mình không thích hợp.

Ban đầu hắn còn cảm thấy là mình đa nghi, cho đến khi hắn trông thấy hai thiếu nữ của Lý thị cười trộm chạy đi khi nhìn thấy mình...

Lúc hai thiếu nữ chạy đi, mấy từ “Hoan Hỉ Tông”, “không đứng đắn” vẫn còn bay trong gió.

Đúng là chuyện tốt chưa thấy đâu, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm.

Khánh Trần nghi ngờ có lẽ lát nữa Xu Mật Xử của Lý thị sẽ cho hắn một lá cờ thưởng viết “Người có công phát triển tỉ lệ sinh đẻ ở Lý thị”.

Trở lại biệt viện Thu Diệp, cứ bốn giờ Khánh Trần lại chọn mấy người để quán đỉnh, sử dụng hết tất cả chân khí Kỵ Sĩ của mình.

Trong lúc đó hắn còn kiểm tra điểm sáng trên người Nam Canh Thần và Lý Y Nặc, bất ngờ phát hiện tên này lại thắp sáng được thêm hai điểm từ bao giờ rồi.

Tăng cấp quá nhanh!

Chẳng giống như trước kia, Nam Canh Thần chỉ có thể hoàn thành đại chu thiên thứ nhất, nhưng bây giờ ngay cả thiên tài tu hành như Lý Đồng Vân cũng không nhanh bằng Nam Canh Thần!

Cũng may ngoại trừ chân khí Kỵ Sĩ ra, người khác sẽ không có cách nào dò xét Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần đã thắp bao nhiêu điểm sáng trong người, hai người họ giả vờ như vừa mới bắt đầu tu hành cũng không sao cả.

Khánh Trần thì thầm trong lòng, xem ra hai người này còn bận rộn cả ban ngày nữa...

Hắn không thể hiểu được, rõ ràng người không đứng đắn không phải hắn, mà là những học sinh kia, nhưng vì sao đến cuối cùng lại bắt hắn gánh vác danh tiếng của Hoan Hỉ Tông.

Phải biết hắn còn chưa yêu đương bao giờ đâu!

Tiến độ tu vi của Lý Y Nặc và Nam Canh Thần khiến mọi người cảm thấy rất hâm mộ.

Nhưng hâm mộ cũng vô ích, bây giờ họ không thể tìm vợ ngay được, căn bản không thể luyện...

Đến khi các học sinh đi hết, một cái chuông đồng treo ở góc tây nam biệt viện bỗng vang lên leng keng.

Khánh Trần sửng sốt, hắn không ngờ hoá ra Vô Tâm Đồng Linh thật lại được treo ở bên cạnh mình.

Tuy ông lão kia nói đều nhờ vào mình cả, nhưng trên thực tế vẫn có chuẩn bị sẵn cho hắn.

Khánh Trần biết rất rõ, trong cả trang viên Bán Sơn chỉ có hai Vô Tâm Đồng Linh là thật, một cái treo ở chỗ hắn, còn một cái ở Bão Phác Lâu.

Ngay cả Xu Mật Xử cũng không có đãi ngộ này.

Nghĩ đến việc ông lão dùng thứ quý giá như vậy để bảo vệ mình, Khánh Trần không còn thấy oán trách nữa.

Ông lão đã từng nói, phạm vi cảm ứng của Vô Tâm Đồng Linh là ba cây số, như vậy, sát thủ đến rồi.

...

Trong phòng, tên cường tráng cầm đầu nhìn xung quanh:

“Quét dọn rất sạch, chứng tỏ gần đây có người đã đến căn phòng này, có lẽ bốn người mà chúng ta phái tới trước đó đã gặp phải ‘quỷ’.”

Hắn nói gặp quỷ nghĩa là xảy ra chuyện “ngoài ý muốn”.

Cao thủ cấp B này cẩn thận kiểm tra:

“Không có mùi máu tươi, không có một tí nào cả, quái lạ.”

Theo lý thuyết, nếu từng có người chết ở đây, có máu chảy thì dù đối phương quét dọn thế nào trong hai ngày, trừ khi dùng dung dịch khử độc rửa sạch hết căn phòng, bằng không chắc chắn sẽ còn mùi máu tươi.

Thế nhưng trong phòng này không có mùi thuốc sát trùng, cũng không có mùi máu.

“Chẳng lẽ người của chúng ta không chết ở đây?”

Một sát thủ nhíu mày phân tích:

“Hoặc họ lo nếu cứ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ với chúng ta sẽ bị Lý thị tìm ra rồi giết chết, nên đã trốn hết rồi?”

“Bây giờ vẫn chưa thể kết luận.”

Cao thủ cấp B bình tĩnh nói:

“Trước tiên phải tìm được cửa vào đường hành lang mới có thể biết đáp án.”