Trước khi nam nhân trung niên ngẩng đầu lên, Khánh Trần còn tưởng đối phương bị điếc, động tĩnh bên người lớn như vậy cũng không có ảnh hưởng đến hắn.
Khi nam nhân trung niên ngẩng đầu, Khánh Trần cơ hồ tưởng mình điếc, bởi vì quảng trường vốn ồn ào trong nháy mắt đã an tĩnh lại, không có chút tiếng vang dư thừa nào.
Thần sắc trong mắt đám người chung quanh đều tràn ngập kinh ngạc, còn có một số cảm xúc khó hiểu, tựa như phụ trợ thêm cho sự nguy hiểm của nam nhân trung niên.
Bởi vì trước giờ nam nhân trung niên chưa từng để ý tới việc có người khác cầu xin giúp đỡ.
Đột nhiên Khánh Trần thở phào nhẹ nhõm, vì đây hết thảy đã chứng minh, hắn thành công.
Nam nhân trung niên cũng không nói gì với hắn, chỉ đánh con tốt ở bên phe đỏ lên một bước.
Nam nhân trung niên lại cầm con đen, cho tương lui lại giết con tốt vừa rồi.
Khánh Trần ở phía xa lẳng lặng nhìn bàn cờ, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương trên Địa Cầu cũng coi như nổi danh. Có hai loại bố cục, trước mặt hắn là bố cục vô cùng hung hiểm.
Cái gọi là tàn cuộc , bình thường là chỉ phe đen tất thắng, phe đỏ ngay cả cờ hoà cũng chẳng làm được. Nếu cờ hoà, xem như tàn cuộc này được giải.
Nhưng là, Khánh Trần vẫn chưa thỏa mãn khi cờ hoà.
Tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương có chút kỳ lạ, bốn quân đỏ đã vượt sông tới đường cùng, cả hai bên đều ở đó.
Thế cục nhìn như ngang nhau, nhưng thực tế tàn cuộc từng bước sát cơ, khắp nơi đều là bẫy rập, cờ đen chỉ cần tiến một bước là có thể thắng, phe đỏ chỉ có thể mệt mỏi, lơ là một chút, tường mình nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả lại bị phản sát.
Nhìn như tràn ngập hi vọng lại khiến người ta lâm vào tuyệt vọng.
"Tiếp tục… "
Nam nhân trung niên bình thản nói.
Khánh Trần nói ra:
"Hai binh ba bằng."
Hai mắt nam nhân trung niên sáng lên, lúc này trông hắn rất tựa hứng thú, không di chuyển quân cờ nữa, trực tiếp nhắm mắt cùng Khánh Trần thôi diễn bàn cờ:
"Sáu tiến một."
Khánh Trần cũng nhắm mắt lại:
"Hậu xa tiến bốn."
"Tượng bảy lui chín."
Đến vòng thứ 6, Khánh Trần đột nhiên nói:
"Xe tiến bảy!"
Nam nhân trung niên nhắm hai mắt lại, lần nữa mở ra thì kinh ngạc nhìn Khánh Trần:
"Tượng năm lui bảy."
Năm bước đầu hai bên bình thản không có gì lạ, thế nhưng từ bước thứ sáu, song phương lại bắt đầu từng bước sát cơ!
Ngươi giết ta! Ta giết ngươi! Máu chảy thành sông, ai binh khắp nơi!
Hai bên trên bàn cờ quả cảm cùng quyết đoán, đều cực kỳ tàn khốc.
Hai người tựa như tướng lĩnh tỉnh táo nhất trên chiến trường, vì để trở thành kẻ thắng lợi cuối cùng mà không tiếc hi sinh hết thảy.
Thế cục Tứ Khấu Cầm Vương buộc cả hai phải thể hiện sự dũng mãnh, tuy nhiên đằng sau sự dũng cảm này là những toan tính sâu xa của cả hai.
Ban đầu, phe đỏ của Khánh Trần rõ ràng là Quá Hà Tứ Tốt, càng thêm hung hãn, nhưng hắn lại đem bốn con tốt bỏ đi đổi lấy từng bước của kế hoạch, cuối cùng chỉ còn lại một con!
Xe một bình bốn.
Tướng bốn bình năm.
Pháo bốn bình năm.
Xe ba bình năm.
Bước thứ 15, đến lúc này rốt cục Khánh Trần mới thở dài một hơi:
"Binh năm tiến một!"
Chân tướng phơi bày!
Chiếu tướng!
Cũng cho đến giờ phút này, tàn cuộc Tứ Khấu Cầm Vương mang tới mỹ cảm khó lý giải. Thế cục này khiến nam nhân trung niên cảm giác như vừa đánh một trận thật sự với mưu sĩ trên chiến trường.
Cờ này, mỗi một bước đều hung hiểm tới cực điểm.
Điều khiến nam nhân trung niên ngạc nhiên nhất, tuổi của thiếu niên trước mắt cũng không lớn, nhưng lúc đánh cờ lại không chút do dự.
Điều quan trọng là đối phương không ngại hi sinh, đây là chiến tranh, chiến tranh làm sao không có hy sinh?
Hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đối phương cũng nhìn thẳng hắn, sắc mặt nghiêm túc lại quật cường.
Dường như muốn chém giết ra một con đường sống trong tuyệt cảnh này, mở một đoạn nhân sinh mới.
Nam nhân trung niên hiểu được, cách đánh cờ của đối phương như muốn cầu sinh vậy. Vì thế thái độ hắn liền có phần khác biệt.
Vào lúc không ai chú ý tới, chính là giờ khắc này, 210 camera trong pháo đài có 81 cái là chĩa về phía Khánh Trần.
Con mắt màu đen của camera co rút lại, tựa hồ là muốn nhìn cho rõ mặt của Khánh Trần.
Không biết ai biết phía sau camera này là ai.
Nam nhân trung niên cười cười cầm con tướng phe đen lên:
"Thú vị, đầu năm nay, người biết đánh cờ tướng không nhiều lắm, ngày mai tiếp tục."
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng đi tới khu sách báo, chỉ để lại bàn cờ trên bàn cơm mà không ai dám động vào.
Con mèo màu xám trên bàn đứng dậy, yên tĩnh đi theo sau lưng nam nhân trung niên.
Lúc con mèo nằm trông như cục lông, nhìn cũng không lớn.
Nhưng khi nó đứng dậy, Khánh Trần mới phát hiện hình thể con mèo này cực lớn, dài hơn một mét, cực kỳ mạnh mẽ.