Hàm Thành là sân nhà của Huyễn Vũ, đương nhiên hắn biết nhiều tin tức hơn một chút.
"Ngươi vất vả lắm mới lấy được tin tức, lại cho họ như thế?"
Zard hỏi.
Huyễn Vũ lạnh nhạt nói:
"Nếu hắn đánh nhau với người của Kashima, lỡ bất cẩn bị đánh chết, không phải ta sẽ là ngư ông đắc lợi sao? Dù sao ta ghét cả hai bên, hai bên cũng rất ghét ta.”
"Được.”
Zard đáp lại.
Nói rồi, Zard đứng dậy, viết lên một tờ giấy ăn trong quán vụn bánh mì chan canh thịt, sau đó đến cổng trường thi nhét vào trong tay Điền Hải Long:
"Đừng nhìn lén, giao cho Khánh Trần, nếu dám nhìn ta sẽ đánh ngươi.”
Điền Hải Long khó hiểu nhận lấy tờ giấy, hắn còn chưa thấy Zard, đối phương đã đi vào trong đám người.
Lúc này bên ngoài trường thi có rất nhiều phụ huynh, giáo viên, còn có tổ chức giáo dục đến để quảng cáo, đến mức Điền Hải Long không thể thấy rõ rốt cuộc là ai đưa giấy cho mình.
Mà Zard nhét tờ giấy cho hắn xong thì làm như không có việc gì, trở về quán vụn bánh mì chan canh thịt tiếp tục tách bánh bột ngô, tách nửa giờ rồi mà vẫn chưa xong.
Lúc này, Từ Tử Mặc đẩy Khánh Trần xuất hiện ở cổng trường thi, thiếu niên vẫn có vẻ yếu ớt như vậy.
Điền Hải Long đi đến bên cạnh Khánh Trần, thấp giọng hỏi:
"Thi thế nào?”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
"Nếu như năm ngoái là 121 điểm sẽ có thể lấy được giấy chứng nhận thành tích xuất sắc, vậy chắc ta không có vấn đề gì.”
Điền Hải Long sửng sốt, hắn còn tưởng Khánh Trần tới thi chỉ vì không muốn bỏ dở nửa chừng, nhưng hắn không ngờ Khánh Trần lại có thể đạt được kết quả trước 1% kia!
Chu Huyền Ưng ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Vương Giáp Nhạc và Hạ Tiểu Nhiễm:
"Ta cảm thấy hắn nói dối thầy Điền, hai chúng ta cùng một phòng thi, ta thấy lúc thi xong giấy nháp của hắn vẫn trống trơn, căn bản không hề tính toán, mà đoán mò tất cả đáp án.”
"Hả? Vậy xem ra đúng là không thi tốt rồi, nhưng hắn lừa thầy Điền làm gì.”
Hạ Tiểu Nhiễm khó hiểu, Vương Giáp Nhạc chỉ lạnh nhạt nhìn họ, không nói gì.
Chu Huyền Ưng nhún vai buông tay nói:
"Có thể là cảm thấy mất mặt.”
Lúc này, Từ Tử Mặc đi tới, lạnh lùng nói:
"Đừng nói xấu sau lưng người khác, các ngươi không thấy hắn bị thương sao, không thể thi tốt không phải rất bình thường à? Chu Huyền Ưng, lần trước ngươi thi sát hạch xếp hạng thứ chín, cũng là bởi vì mỗi ngày đều suy nghĩ vớ vẩn như vậy sao?”
Chu Huyền Ưng nhếch miệng:
"Chờ có thành tích rồi, mọi người nhìn điểm số là biết.”
"Bạn Khánh Trần đâu?"
Vương Giáp Nhạc hiếu kỳ nói.
"Người kia...tỷ tỷ hắn đưa hắn về nghỉ ngơi rồi, xế chiều hôm nay chúng ta sẽ về, họ còn muốn ở lại đây chữa thương xong mới đi.”
Từ Tử Mặc giải thích.
Họ tìm kiếm bóng dáng Khánh Trần trong đám người, mà Giang Tuyết đã đẩy bạn học kia dần dần đi xa.
Bóng lưng hai người lặng lẽ khác hẳn với đám người huyên náo.
Khánh Trần ngồi trên xe lăn, yên lặng mở tờ giấy của Zard ra, trên đó viết một tin tức vô cùng quan trọng, sau đó là kí tên Zard, bắn tim.
Đúng vậy, tên này không chỉ tiện tay dùng giấy ăn để viết, còn viết hai chữ “bắn tim” vào cuối tờ giấy thật.
"Quá qua loa.”
Khánh Trần thở dài nói:
"Thậm chí còn hơi xốc nổi.”
Rốt cuộc tính cách của Zard thế nào, sao không giống người đứng đắn, rõ ràng là đồng bọn với Huyễn Vũ, sao lại hướng về Bạch Trú mãi vậy.
Hơn nữa có tổ chức nào lại viết lên giấy ăn để truyền tin không?
"Tiểu Trần, ai viết giấy cho ngươi vậy, là bạn nữ kia sao?"
Vừa rồi nàng vẫn luôn để ý xem trong đám người có ai muốn đánh lén Khánh Trần không, không chú ý đến chuyện tờ giấy.
Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi nói:
"Là người phe Huyễn Vũ, đưa cho ta một tin tức quan trọng.”
"Hả?"
Giang Tuyết khó hiểu:
"Họ nhắn tin cho ngươi, có phải là không có ý tốt?”
"Mặc kệ họ có ý đồ xấu hay không, ta vẫn muốn đi nhìn một chút. Dì Giang Tuyết, buổi chiều ngươi cứ ngủ một giấc thật ngon, buổi tối hôm nay còn cần ngươi lái xe chạy đường đêm đấy.”
Khánh Trần nói.
"Muốn về Lạc Thành trong đêm?”
Giang Tuyết nói.
"Không phải.”
Khánh Trần mỉm cười:
"Là đi cứu người.”
"Ừm, ngươi đã quyết định thì ta sẽ không khuyên nữa, chỉ là phải chú ý an toàn.”
Giang Tuyết dịu dàng nói:
"Rốt cuộc chuyện gì khiến ngươi phải đi mạo hiểm?”
"Đi cứu một người vô cùng quan trọng.”
Khánh Trần thở dài nói:
"Có người muốn nợ ta một ơn huệ lớn bằng trời.”
Nói đến đây, thậm chí hắn còn nhắn tin vào nhóm Bạch Trú, thông báo cho Lưu Đức Trụ đến Hàm Thành lần nữa.
Theo tin tức của Zard, trong đám người du hành mà tập đoàn Kashima khống chế, có một người cực kì khó giải quyết, là người được trời chọn hiếm có trong đám người du hành.
Nếu như không có người này, sẽ không thể thành công nhập cảnh trái phép.
Chứng tỏ tập đoàn Kashima rất coi trọng với kế hoạch thay thế đảo ngược xuyên qua lần này.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn thờ ơ đứng nhìn Kashima khống chế người du hành nhập cảnh trái phép.