“Đang có ý này.”
Nô bộc nói:
“Ta cũng giỏi cận chiến, ta cho rằng mình thích hợp làm giáo viên ở Giảng Võ đường hơn hắn.”
Lý Trường Thanh mỉm cười, nàng chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn hứa hẹn:
“Nếu ngươi có thể thắng hắn, ta sẽ tìm hợp đồng bán thân của ngươi ở công ty và hủy, cho phép ngươi vào Giảng Võ đường dạy học.”
Khánh Trần sửng sốt, Lý Trường Thanh xem náo nhiệt mà không sợ phiền phức lớn sao.
Nhưng mà vẫn chưa xong, ngay sau đó Lý Trường Thanh lại nói với tất cả nô bộc:
“Tất cả các ngươi đều được như thế, đánh thắng hắn sẽ có thể thoát khỏi nô tịch, trở thành giáo viên.”
Khánh Trần trợn mắt há hốc mồm, ở đây phải có ít nhất ba bốn mươi nô bộc!
Hắn trông thấy ánh mắt mọi người đều sáng rực!
Quan trọng là ở đây không có cao thủ cấp bậc rất cao nào chứ?
Lý Trường Thanh quay đầu nhìn Khánh Trần, khẽ cười:
“Có một điều ngươi không cần lo lắng, hôm qua ta đã nói với đám nhóc con kia rồi, ai dám mang nô bộc cấp E trở lên đến, một năm sau không được ra khỏi Bán Sơn Trang Viên.”
“Vậy ngài bảo kêu họ xông lên?”
Khánh Trần bắt được điểm chính.
Lý Trường Thanh cười:
“Nếu không sao ngươi thu phục mọi người… Ta thích nhìn dáng vẻ lúc ngươi đánh thắng người khác, rất có sức hấp dẫn. Yên tâm, đánh xong trận này họ sẽ phục.”
Khánh Trần nhìn đám nô bộc bao vây trước mặt, nghiêm túc xác nhận:
“Từng người lên đúng không?”
Đám nô bộc sửng sốt, sau đó chân thành nói:
“Từng người lên, xin đừng lo lắng.”
“Vậy tốt rồi.”
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra.
Đám nô bộc kinh ngạc, họ nhìn nhau, nghe Khánh Trần nói vậy, có vẻ chỉ cần là từng người lên thì sẽ không có vấn đề?
Trong nhà chính ngăn nắp của biệt viện Tri Tân, tiên sinh đang dạy lớp số học.
Đang học, ngoài biệt viện bỗng nhiên truyền đến những tiếng kêu thảm và kêu rên liên tiếp.
Có học sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa, muốn xem đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa mới quay đầu, tiên sinh học đường đã tiện tay bẻ gãy một viên phấn, ném trúng đầu học sinh này, nhưng vẫn không ngừng giảng bài:
“Biến ngẫu π không đổi, nhìn vào góc vuông...”
Học sinh kia đau đớn ôm lấy đầu, một cục u nổi lên ngay lập tức.
Bây giờ đã là thời đại thông tin toàn diện, dạy học cũng không cần dùng phấn viết lên bảng đen.
Nhưng mà không biết học đường Lý thị giữ lại truyền thống từ bao giờ, trên bàn giáo viên lúc nào cũng có một hộp phấn, dùng để bẻ ra ném học sinh.
Vì tiên sinh chưa từng dùng phấn để viết chữ, dần dà, đám con cháu Lý thị cũng không biết phấn dùng để viết bảng đen.
Từ khi họ hiểu chuyện, phấn là để tiên sinh ném người ta, không còn công dụng khác.
Giống như thước vậy.
Có vài con cháu còn buồn bực, vì sao trong học đường lại chuẩn bị cho tiên sinh mất loại “vũ khí” kì quái này chứ?
Lúc này, các học sinh đã bắt đầu truyền giấy: Có phải tiên sinh của Giảng Võ đường đến rồi không.
Một học sinh khác đáp lại: Chắc rồi, nếu không lấy đâu ra những tiếng kêu thảm thiết đó, cũng không biết là nô bộc nhà ai gặp nạn.
Theo họ nghĩ, giáo viên cô cô Trường Thanh sắp xếp chắc chắn rất lợi hại, dù sao cô cô Trường Thanh đã rất lợi hại rồi.
Chỉ là họ cũng muốn ra oai với đối phương, cũng không phải ai muốn làm giáo viên của học đường Lý thị cũng được đâu.
Cho nên, mỗi người họ đều mang mội nô bộ cấp E của dòng bên mình đến, định dùng chiến thuật biển người để giáo viên tiên sinh nhớ lâu.
Mặc kệ nô bộc cấp E đó có hiểu về cận chiến hay không, đông người là có thể đè chết giáo viên được, chưa bao giờ nghe nói một cấp E có thể đánh một lúc mười mấy người đâu.
Đương nhiên, họ cũng sẽ không chơi quá mức, chỉ cần để giáo viên ngã xuống, xám xịt cút đi là được.
Hơn nữa việc này cũng được cô cô Trường Thanh ngầm đồng ý!
Một đứa con cháu viết giấy đưa cho người ngồi cùng bàn: Đánh cược không, là nô bộc nhà nào đánh bại giáo viên?
Một học sinh khác đáp lại: Cược mười nghìn đồng, nhà Lý Khác.
Hơn ba mươi người thay nhau đánh, giáo viên tiên sinh có lợi hại đi nữa cũng sẽ có lúc phải ngã xuống, cho nên họ đánh cược là, giáo viên tiên sinh sẽ ngã xuống khi gặp nô bộc nhà nào.
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài nhà chính vẫn còn truyền đến, khiến tiên sinh đang giảng bài trên bục cũng chậm rãi dừng tiết tấu lại, đi ra bên ngoài.
Hắn muốn ngăn cản.
Nhưng mà có học sinh thận trọng nhắc nhở:
“Vương tiên sinh, đây là Trường Thanh cô cô gây ra, ta đề nghị ngài đừng nên để ý.”
Vương tiên sinh vừa nghe thấy tên Lý Trường Thanh, lập tức thu chân về:
“Quá đáng.....Bài học hôm nay chỉ đến đây thôi, thời gian còn lại ngồi trong phòng tự học cho ta.”
Nói rồi, Vương tiên sinh đi ra đằng sau biệt viện Tri Tân, uống trà hóng chuyện.
Các học sinh thấy thế thì hò hét nhốn nháo.
Mọi người cũng không dám rời khỏi vị trí, ai nấy đều cố thò cổ ra ngoài nhìn.
“Các ngươi nói xem, giáo viên tiên sinh sẽ không bị giết chết chứ?”
“Chắc chắn là không đến mức chết, đám nô bộc có chừng mực, hơn nữa chắc chắn cô cô Trường Thanh cũng ở đó.”