Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 604: Chú Khánh Trần Có Muốn Bắn Thử Không?




Hôm nay mình lên 7 chương. Chúc các bạn luôn nhiều sức khỏe. Bây giờ gì chứ sức khỏe là quan trọng nhất ý ạ!

---

Đến buổi tối, những chiếc đèn lồng đỏ được thắp sáng rực rỡ như giải ngân hà.

Lúc bay qua nơi này, Khánh Trần còn nghĩ mình đang xuyên đến thời Đại Đường.

Chỉ là, có vẻ các tập đoàn ở thế giới trong rất thích dùng màu đỏ thắm và màu đỏ tươi để trang trí trạch viện nên nhìn nơi này rực rỡ như một bức tranh sơn đâu đẹp đẽ.

Lý Trường Thanh nghiêm túc dặn dò:

“Ngươi không được đi đâu một mình sau khi quay lại trang viên lưng chừng núi, nếu muốn ra ngoài chơi cũng phải đi theo bên cạnh ta.....Thành phố số 18 bây giờ không còn an toàn, người nên tới và không nên tới đều tới cả rồi."

Một lúc sau, Khánh Trần bắt đầu nghe thấy tiếng vang từ phía sau xe bay.

Hắn biết âm thanh này phát ra từ đâu, đây là tiếng của súng bắn tỉa công phá.

Xe bay đáp xuống chân núi phía sau trang viên lưng chừng núi, chỗ này có một tòa núi thấp, nhìn như một cái đê chống lũ, chia đôi trang viên lưng chừng núi thành hai nửa.

Mỗi chiếc bia ngắm đều được gắn chặt vào vách núi, bia 800 mét, bia 400 mét, bia 200m, bia 50 m, khoảng cách nào cũng có.

Chỗ này không chỉ có súng bắn tỉa, còn rất nhiều súng tự động và cả bộ súng ngắn được các nhân viên của Lý thị dùng xe tải chở đến.

Có hơn 20 người đang đứng ở chỗ nhắm bắn, một nửa trong số đó là do Khánh Nhất mang đến.

Khánh Trần chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy Khánh Nhất thấp bé đứng ở giữa, tuy dáng người này không cao lớn nhưng lại rất thu hút ánh nhìn nhất.

Đối phương ngoan ngoãn đứng bên cạnh, lẳng lặng quan sát một thanh niên đang nằm trên mặt đất nhắm bắn.

Lý Y Nặc, Nam Canh Thần và Lý Đồng Vân cũng đến đây, ba người bọn họ đang nghịch súng thường cách đó không xa.

Lý Y Nặc đứng phía sau ôm Nam Canh Thần, nàng còn nắm tay dạy hắn làm thế nào mới nhắm chuẩn, làm sao mới bắn trúng.

Đợi khi xe bay dừng hẳn, Khánh Nhất mới lại gần chào hỏi:

"Cô Trường Thanh, chú Khánh Trần, buổi sáng tốt lành."

Khánh Trần thầm nghĩ, tên này rất kiên nhẫn, có thể gọi một người hơn mình 3 tuổi là chú mà không có biểu cảm khác thường nào trên mặt

Khánh Trần cười híp mắt hỏi:

"Lần này, ngươi đã mang lễ vật chưa?"

Hắn vừa dứt lời, Nam Canh Thần đang đứng cách nhắm bắn phía xa cũng phải run tay, hắn thầm bội phục, không hổ là Trần ca mà.

Chỉ có Khánh Trần mới có thể nghĩ cách đòi quà vãn bối như thế.

Hơn nữa, Nam Canh Thần còn biết một việc, nếu xét theo huyết mạch Khánh thị thì Khánh Nhất và Khánh Trần là hai người cũng một thế hệ, nhưng bây giờ quan hệ giữa Khánh Trần và Lý Trường Thanh đã biến hắn thành 'Siêu cấp tiền bối' của Khánh Nhất, dễ dàng bắt nạt những người được chọn khác.

Khánh Nhất đứng bên cạnh ngoan ngoãn nói:

"Mang theo mang theo."

Hắn vừa dứt lời thì một người hầu mang một cái hộp đến bên cạnh hắn, trong hộp là môtk khẩu súng ngắn màu bạc, trên thân súng còn khắc hoa văn rất phức tạp.

Khánh Nhất vừa cười vừa nói:

"Khẩu súng này tên là 'Nhân Sinh Bỗng Ngừng' được sản suất số lượng có hạn bởi công ty Lôi Hỏa Quân Công dưới chướng Khánh thị, mẫu súng này từng bán với giá 2 triệu một khẩu trên chợ đen. Từ khi sản xuất đến nay chưa qua tay ai, lão Cửu nói chú Khánh Trần là siêu xạ thủ, nên ta mới tặng khẩu súng này cho ngươi."

"Thật ngoan.”

Khánh Trần cười híp mắt nhận lấy cái hộp, sau đó thuận tay đưa cho Tiểu Ưng đứng bên cạnh.

Hắn không thể dùng khẩu súng kia, cách tốt nhất để xử lí nó bây giờ là bán cho các thương nhân trên chợ đen, hoặc tặng cho người khác.

Hắn biết, người có vân tay, súng ống cũng có, mà vân tay của súng ống chính là rãnh nòng súng.

Khi viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bề ngoài của nó sẽ bị ma sát với nòng súng tạo nên những vết xước rất nhỏ, mỗi khẩu súng khác nhau sẽ tạo ra những vết xước khác nhau.

Cho nên nhiều khi chỉ cần cần tra vết xước để lại trên viên đạn là tìm được loại súng mà hung thủ sử dụng là loại nào.

Cho nên khẩu Nhân Sinh Bỗng Ngừng này nhất định bị Khánh Nhất lưu lại dữ liệu về vết xước, nếu mình dùng khẩu súng này thì đối phương có thể dễ dàng tìm ra thông qua dấu vết để lại.

Lúc này, tay bắn tỉa đang nằm sấp trên mặt đất bóp cò lần nữa.

Viên đạn bay ra khỏi nòng súng bắn tỉa công phá khiến không khí xung quanh bị khuấy động theo.

Tiếng súng đột ngột vang lên khiến mọi người đều giật mình ngừng nói chuyện, bên cạnh bia ngắm cách 800 mét, một nhân viên công tác ở sân tập bắn của Lý thị vung cờ báo cáo: 9 điểm!

Tay bắn tỉa bóp cò lần nữa, 9 điểm.

Người này liên tục bắn mười phát súng, tất cả đều bắn vào vòng 9 điển, thậm chí có năm phát súng bắn vào vòng mười điểm.

Lý Trường Thanh khen ngợi:

"Trong khoảng cách 800 mét mà có thể bắn trúng 9 điểm trở lên, quả nhiên là tay súng thần."

Khánh Nhất nhìn Khánh Trần:

"Chú Khánh Trần, ngươi có muốn bắn thử không?"

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta mới biết dùng súng ngắn và súng tự động, còn chưa bắn xa như vậy bao giờ."

Tay súng bắn tỉa chậm rãi đứng dậy:

"So súng ngắn cũng được."