Cuối cùng, Khánh Trần nghiêng nghiêng đập xuống mặt hồ.
Thế giới thần bí này quá chân thật, chân thật đến mức hắn có thể cảm nhận được quá trình xương cốt vỡ vụn thành tường mảnh khi cơ thể va phải mặt nước, cảm nhận được sự chết chóc.
Khánh Trần lặng lẽ chờ đợi, mấy giây sau thế giới thần bí lại sáng lên lần nữa.
Thiếu niên lại đi lên đài cao, sau đó nhắm mắt lại.
Gió tuyết bay tán loạn ngoài ô cửa sổ của căn nhà trong cao ốc Lạc Thần, Khánh Trần lại chết trong thế giới thần bí một lần nữa, hắn cứ cứ lặp đi lặp lại quá trình này mà không biết mệt mỏi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ngoài cửa phòng ngủ bỗng vang lên âm thanh kì quái.
Khánh Trần ngừng tu luyện rồi lấy một khẩu súng lục từ dưới gối, sau đó mở chốt an toàn.
Hắn lặng lẽ bước ra cửa, nhưng lại phát hiện có một bóng người trong phòng khách đang đứng quay lưng về phía hắn, không biết đang loay hoay gì trên bàn ăn.
"Khụ khụ."
Người đó ho khan rồi nói:
"Đừng bật đèn, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Ngài không nhớ mình không phải chủ nhà sao."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị lại ghé thăm nhà hắn.
Lúc trước Khánh Trần đã biết người kia ghé thăm nhà hắn trong thời gian hắn không ở nhà, nhưng hắn không ngờ sau khi mình trở về, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị vẫn nghênh ngang tới pha trà như ở nhà.
Người kia bật công tác, ấm nước vang lên tiếng nước sôi ục ục, hơi nước bắt đầu phun ra khỏi ấm.
Đó là ấm nước Lý Thúc Đồng dùng danh nghĩa Khánh Trần đi vay tiền mua....
Thật ra tình trạng vay tín dụng trong liên bang xảy ra rất thường xuyên, mỗi công ty của các tập đoàn đều nghĩ đủ mọi cách khiến người dân phải gánh trên lưng thật nhiều khoản nợ, khi đó mọi người sẽ càng làm việc chăm chỉ hơn để trả nợ.
Một người nợ tiền mua nhà sẽ không thể chuyển đi nơi khác.
Lúc này, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị bóng lấy ra một túi trà nhỏ từ trong túi rồi đặt vào trong ấm.
Sau đó đậy nắp, hắn định dùng nước sôi đun trà sao.
"Không được dùng nước sôi đun trà, làm vậy trà sẽ rất đắng."
Khánh Trần nói.
"Đây là trà lấy từ cấm địa số 10, nếu không đun sôi ít nhất 10 phút sẽ có độc."
Thủ lĩnh ảnh tử Khánh thị nở nụ cười.
"Nếu ngươi đã biết nó có độc thì sao phải uống?"
Khánh Trần không hiểu.
"Chẳng phải có rất nhiều người trong thành phố số 8 biết nấm có độc sao, tại sao họ vẫn ăn, vì những người đó chỉ quan tâm nó ngon hay không thôi."
Thủ lĩnh ảnh tử Khánh thị trả lời:
"Chúng ta chỉ sống một lần, tất nhiên phải làm những chuyện mình thích thì cuộc sống mới thú vị được."
Một thứ mùi đắng ngắt bốc lên từ ấm nước rồi tỏa khắp căn phòng, nhưng chỉ 10 phút sau, mùi đắng chát đã biến thành mùi trà thơm mát.
"Muốn thử một chén không?"
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị hỏi.
"Ta thích uống nước lọc hơn trà."
Khánh Trần trả lời.
"Thứ đồ chơi này có tác dụng làm sáng mắt, nếu uống lâu thì có thể nhìn xa hơn người thường rất nhiều."
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị chậm rãi nói.
"Uống."
Khánh Trần nói:
"Ngươi còn nhiều trà không, chừa cho ta một ít."
"Sao ngươi thực dụng thế."
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị cầm một cái chén, tự nhiên rót một chén cho Khánh Trần như chủ nhà:
"Cuộc đời như một chén trà, mới uống sẽ cảm thấy rất đắng, nhưng lúc sau sẽ cảm thấy rât ngọt, lúc trước ta từng tìm ngươi nói chuyện, nhưng ta đợi rất lâu cũng không thấy ngươi ra tay với ai, ngươi khiến ta cảm thấy rất thất vọng."
"Ngươi thất vọng hay không, không quan trọng."
Khánh Trần nghiêm túc nói:
"Kẻ sống sót cuối cùng trong cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử mới là người chiến thắng. Cho nên, hôm nay ngươi lại đến tìm ta, để thúc giục ta ra tay với những người được chọn khác sao?"
"Thật ra ta không thích ép buộc ai, chỉ muốn giao dịch với những người có nhu cầu."
Thủ lĩnh ảnh tử nói:
"Nếu ngươi đã không muốn lộ mặt, vậy nếu ta đổi một điều kiện khác thì sao?"
"Điều kiện gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Lựa chọn thứ nhất, ngươi sẽ được gia nhập quân đội liên bang sau khi mọi chuyện ở thành phố số 18 kết thúc."
Thủ lĩnh ảnh tử bình thản nói.
"Chiến tranh rất nguy hiểm, ta từ chối."
Khánh Trần bình tĩnh.
"Ừ, vậy lựa chọn thứ hai, ngươi có thể gia nhập Mật Điệp ti dưới chướng Khánh thị, ta đảm bảo với ngươi, thân phận của ngươi sẽ không bị lộ ra ngoài."
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị nói.
"Ta có chỗ tốt gì?"
Khánh Trần hỏi.
"Cho ngươi một con đường lên trời?"
....
Thời gian ếm ngược 135:00:00.
9 giờ sáng .
Giống như lần trước, đội tới xe bay tới đón Khánh Trần đã đợi ở tầng 67 của cao ốc Lạc Thần.
Lần này Khánh Trần không gặp thiếu nữ tóc bạc Trịnh Ức như lần trước, nhưng có một chuyện khiến hắn khá bất ngờ, người tới đón hắn lại là Tiểu Ưng của Côn Luân.
Hắn ta còn đứng chờ hắn ngay từ trước cửa thang máy.
"Chào buổi sáng bạn học Khánh Trần, bà chủ Trường Thanh sai ta đến đón ngươi."
Tiểu Ưng nhân lúc không có ai ở đây, hỏi thăm hắn:
"Vết thương của ngươi đã lành chưa?"
"Còn chưa khỏi hẳn."
Khánh Trần lắc đầu.