Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 596: Ở Khu Thứ Sáu




Tầng 49 - tầng cao nhất của cao ốc Hành Ca.

Tô Hành Chỉ đang gọi điện thoại:

"Ngươi không cần quan tâm ta muốn kẻ này làm gì? Ta trả lại tiền cho ngươi là được chứ gì, gấp 1, 2 lần luôn."

Nhân Đồ Thường Bình ở bên kia điện thoại nói:

"Nhưng ta đã tìm được người mua hắn rồi, người ta đã đặt cọc rồi, nếu ta giữ hắn lại thì phải trả lại tiền cọc cho người ta..."

Tô Hành Chỉ nhíu mày, tuy việc này do ông chủ nhỏ nhờ nhưng hắn cũng không muốn phá luật.

Hắn nổi tiếng trong chợ đen là người biết giữ chữ tín nên không muốn mất danh hiệu này.

Ở nơi coi trọng chứ tín mà hắn lại là người giữ chữ tín lại nổi tiếng nhất, cho nên hắn luôn là người có nhiều khách hàng nhất trong cả khu chợ đen ở thành phố số 18.

Hơn nữa, hắn cũng không thiếu tiền:

"Ta sẽ trả tiền cọc cho ngươi, ngoài ra còn trả thêm 1.2 lần số tiền lúc trước, như vậy được chưa?"

"Được được được."

Thường Bình ở đầu dây bên kia mặt mày hớn hở:

"Chẳng qua ta rất ngạc nhiên, ông chủ Tô muốn một người như vậy làm gì?"

Tô Hành Chỉ cười lạnh:

"Bây giờ ngươi cũng biết thăm dò cơ à? Ta giữ hắn lại để sang năm tảo mộ cho ngươi, được chưa?"

Thường Bình bị dọa mất mật nên lập tức xin lỗi:

"Không cần không cần, chắc sang năm ta vẫn chưa chết đâu, ngài cứ giữ đi...Không phải, ta không muốn thăm dò ngài, ta chỉ hỏi để biết thôi!"

"Nhớ đừng nói gì với hắn, bảo người của ngươi cư xủa cho cẩn thận, đừng CMN diễn hỏng chuyện của ta."

Tô Hành Chỉ kiên nhẫn dặn dò:

"Dám diễn hỏng, ta vặn đầu ngươi."

"Không thành vấn đề!"

Thường Bình vỗ ngực bảo đảm.

Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy tiếng hắn vỗ ngực.

Sau khi ngắt điện thoại, một lão già gầy gò còng lưng vuốt vuốt râu cá trê, sau đó vỗ vỗ lên ngực của tên thuộc hạ bên cạnh:

"ĐM, tên Tô Hành Chỉ bị làm sao thế, không biết hắn muốn giữ một tên phế vật lại làm gì?"

Nói xong, hắn tùy ý đi loanh quanh mấy vòng trong phòng, thật ra ánh mắt vẫn luôn đảo qua đảo lại trên người Trương Thừa Trạch.

Chẳng qua, Thường Bình quan sát rất lâu, cũng không thấy tên này có chỗ nào đặc biệt...

"Chẳng lẽ hắn là quân cờ của người nào đó, hoặc một nhân vật lớn nào đó muốn thông qua Tô Hành Chỉ để mua hắn?"

Thường Bình nói thầm:

"Hình như lúc trước có người nói nhánh thứ tư của Khánh thị hợp tác với các câu lạc bộ vây quét Hằng Xã, chẳng lẽ hắn là người được Khánh thị tứ phòng sắp xếp vào sao?"

Hắn thầm tự nhủ, không biết mình có thể bỏ qua Tô Hành Chỉ, trực tiếp giao dịch với nhánh thứ tư của Khánh thị không?

Sau đó Thường Bình đã bỏ suy nghĩ này, hắn chỉ có một cái đầu, nếu giao dịch với nhánh thứ tư của Khánh thị mà thất bại, chắc chắn hắn sẽ chết mất xác.

Thật ra, danh tiếng ‘giữ chữ tín’ của Tô Hành Chỉ, không chỉ xây dựng từ phương diện làm ăn.

Hắn đã nói sẽ vặn đầu ngươi, chắc chắn sẽ vặn.

Sau này hắn làm ăn phát đạt hơn, mọi người chỉ nghĩ danh tiếng đó của Tô Hành Chỉ tích lũy được trong việc làm ăn.

Đến khi ngươi thành công thì nói cái gì cũng đúng.

Trong cao ốc Hành Ca, Tô Hành Chỉ nhìn Khánh Trần:

"Ông chủ nhỏ, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa...Ta chỉ muốn hỏi một vấn đề, ngươi có thấy việc này hơi ác?"

Khánh Trần biết, Tô Hành Chỉ muốn hỏi việc hắn cố tình để Trương Thừa Trạch thái hoảng sợ nhất, sau đó mới cứu đối phương.

Người tốt sẽ không làm những việc như thế.

Nhưng hắn lại không cảm thấy có gì bất thường.

Nếu không có Bạch Trú, tối nay Trương Thừa Trạch chết chắc.

Người giấu Trương Thừa Trạch không phải hắn, người bán Trương Thừa Trạch cũng không phải hắn.

Bây giờ hắn vẫn chưa biết Trương Thừa Trạch từng gọi điện thoại cho Cô Hoắc Tử, nhưng hắn chưa kịp nói chuyện gì thì đối phương đã cúp máy rồi.

Dù hắn có kịp nói thì nhóm Cô Hoắc Tử, cũng không biết làm gì để cứu hắn.

Khánh Trần nhìn Tô Hành Chỉ:

"Tuy chuyện này có hơi ác, nhưng ta đâu nói mình là người tốt. Nếu ai đó nghĩ ta là người xấu, ta sẵn lòng làm một kẻ xấu xa. Chẳng qua ta cũng hơi tò mò, tại sao ngươi lại hỏi ta câu này?"

Tuy Trương Thừa Trạch thất hứa trước, nhưng Khánh Trần sẽ không cố biện hộ cho bản thân để biến mình thành người tốt.

Nguyên nhân chuyện này chỉ có một, đặt lợi ích lên đầu.

Tô Hành Chỉ cười:

"Ông chủ nhỏ đừng hiểu lầm, ta chỉ lo ngươi là người tốt, khinh bỉ những người chuyên làm chuyện xấu như ta. Bây giờ biết ngươi ác như vậy, ta có thể yên tâm rồi!"

Khánh Trần lặng lẽ quan sát Tô Hành Chỉ rồi thầm tự nhủ, tên này thật kì lạ, không biết quan hệ của đối phương với Lý Thúc Đồng là thế nào.

Chắc hắn cũng là một trong số những cô nhi được Lý Thúc Đồng nuôi dưỡng.

Nhưng sao Giang Tiểu Đường lại không biết quan hệ giữa Tô Hành Chỉ và Lý Thúc Đồng nhỉ?

Có lẽ rất nhiều người cũng không biết.

Tô Hành Chỉ cười híp mắt hỏi:

"Ông chủ nhỏ, ngươi còn muốn làm không, bây giờ cái gì ta cũng có, chỉ ngoại trừ thuốc biến đổi gien! Tình báo cũng có!"

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi hỏi:

"Bây giờ mấy người của Tần gia đang ở chỗ nào?"

"Ở khu thứ sáu."

Tô Hành Chỉ khá bất ngờ, hắn không nghĩ Khánh Trần sẽ hỏi vấn đề này:

"Ta chỉ cung cấp cơ thể robot tốt hơn cho họ, ngoài ra còn cung cấp bốn liều thuốc biến đổi gien theo mong muốn của họ. Nhưng họ không muốn mắc nợ ông chủ, vẫn duy trì công việc thợ săn hoang dã nuôi sống bản thân."

Khánh Trần gật đầu.

Tô Hành Chỉ nhìn hắn:

"Ta có cả tin của Tần Dĩ Dĩ…Có người nói từng nhìn thấy nàng đi vào núi tuyết phía Tây Nam, đó là khu vực của Hỏa Đường, nàng vẫn còn sống."