Khánh Trần biến mất bốn ngày, Lộ Quảng Nghĩa cũng bị nhốt trong phòng giam bốn ngày.
Thẳng đến ngày thứ tư, Lộ Quảng Nghĩa mới dần yên tĩnh lại.
Lâm Tiểu Tiếu không có quan tâm Lộ Quảng Nghĩa chửi đổng, tiếp tục nói:
"Lão bản, Khánh Trần ở trong đó bốn ngày, một câu cũng không nói, cũng không có dấu hiệu mất trí."
"Hắn là một người cực kỳ thông minh, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu làm chậm hô hấp tần suất, tránh để lượng nước xói mòn nhanh chóng, sống qua ngày thứ tư cũng không hiếm lạ… "
Lý Thúc Đồng nói.
"Dù vậy, có thể vô thanh vô tức sống qua bốn ngày, cũng đã là phượng mao lân giác. Hắn không giống đang thụ hình mà ngược lại cứ như đang chờ đợi. Nhưng đã bốn ngày hắn không uống nước, không uống nước nữa hắn sẽ chết… "
Lâm Tiểu Tiếu lo lắng nói:
"Lão bản, ngài quý tài, hay tha hắn một lần đi."
Lâm Tiểu Tiếu vốn không quen nhìn Khánh Trần một thân ngông nghênh trái lại đã xin tha cho thiếu niên.
Bởi vì hắn biết, Khánh Trần đang phải trải qua những gì.
Diệp Vãn bỗng nói:
"Lão bản, hắc như thế, chúng ta cũng không thể làm gì, hay là thả hắn ra đi."
Lý Thúc Đồng nghĩ nghĩ rồi nói:
"Đổi thành thủy hình."
"Lão bản, hiện tại hắn đang thiếu nước trầm trọng, vừa thấy nước sẽ uống không dừng lại, như thế hắn sẽ chết… "
Lâm Tiểu Tiếu gấp.
Thủy hình là dùng một cái khăn lông che trên mặt người thụ hình, sau đó xối nước lên khăn mặt.
Thủy hình như van nước một chiều. Nước không ngừng tràn vào, khăn mặt khiến người thụ hình không thở ra, chỉ có thể hít vào. Từ đó không khí dần bị rút đi, tựa như máy hút bụi vậy.
Lâm Tiểu Tiếu rất rõ, người bình thường sẽ gánh không nổi thủy hình, huống chi Khánh Trần đã khát nước bốn ngày?
Một khắc khi thủy hình bắt đầu, một người cực kỳ thiếu nước sẽ uống nước theo bản năng.
Thế nhưng vì khăn lông thấm nước nên nước không chỉ chảy vào bụng mà còn vào phổi Khánh Trần, từ đó phá hủy sinh cơ sau cùng của hắn.
Nhưng mà, tựa hồ Lý Thúc Đồng đã hạ ngoan tâm.
"Sinh tử thế nào do bản thân hắn lựa chọn, chưa thấy qua tử vong chân chính làm sao đi được con đường của ta… "
Lý Thúc Đồng bình tĩnh hỏi.
Đếm ngược 50:09: 02.
Ngày thứ năm.
Hắc ốc* bị người mở ra, Khánh Trần im lặng để người khác lôi ra ngoài.
*Nơi Khánh Trần bị nhốt năm ngày.
Có người đặt hắn lên một cái ghế, sau đó dùng khăn thật dày đắp lên mặt hắn.
Nước băng lãnh tưới vào khăn mặt, ngăn trở tất cả dưỡng khí cùng sinh cơ.
Khánh Trần lẳng lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích, mím môi.
Hắn cố gắng kháng cự xúc động muốn uống nước của mình, không để bản thân bị dụ hoặc này phá hủy.
Lâm Tiểu Tiếu cùng Diệp Vãn bên cạnh hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ, đến lúc này Khánh Trần vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, biết mình đang đối mặt với cái gì, biết dùng ý chí sau cùng tranh thủ một cơ hội sống sót.
Khánh Trần cảm giác nước đang chảy vào xoang mũi, rót đầy thân thể mình.
Hắn cảm giác bản thân như đang nằm mơ.
Tuổi thơ từng được bàn tay ấm áp mềm mại nắm tay.
Trong công viên, dưới ánh mặt trời cùng nước biển ấm áp bao trùm thân thể, ánh mặt trời vàng chói chậm rãi chiếu lên hắn.
Nữ nhân nắm tay hắn bỗng nhiên xoay lưng với hắn, hỏi:
"Tiểu Trần, ba ba của ngươi có người khác, không cần chúng ta nữa."
"Mẹ, ta muốn ăn hồ lô ngào đường… "
Hắn tuổi nhỏ vô thức thấp giọng nói với nữ nhân trước mặt.
Nữ nhân quay đầu, run rẩy nhìn hắn thật lâu:
"Được, mụ mụ mua mứt quả cho ngươi."
Hốc mắt nữ nhân hồng hồng, dẫn hắn đi mua mứt quả:
"Tiểu Trần, ngươi ở chỗ này ăn kẹo hồ lô, mụ mụ đi nhà vệ sinh."
Thế nhưng là, nữ nhân đi chuyến này liền không trở lại.
Khánh Trần đợi giữa trưa đợi đến hoàng hôn.
Hắn bắt đầu khóc, trừ khóc ra hắn không thể làm gì khác.
Có người tới giúp hắn báo cảnh sát, nhưng Khánh Trần không chịu đi theo cảnh sát đi, hắn tin mụ mụ sẽ trở về.
Thẳng đến trời tối, nữ nhân trở về, ôm hắn khóc rống thành tiếng.
Khánh Trần tuổi nhỏ chỉ tưởng đối phương lạc đường, bấy giờ mới tìm được hắn.
Trong thủy hình, đại não Khánh Trần dần tỉnh táo lại, thì ra hắn không phải lần đầu tiên bị bỏ rơi a.
Dường như năng lực ghi nhớ cổ quái của hắn cũng mở ra từ khi đó.
Thế nhưng, có trí nhớ quá tốt cũng không phải chuyện gì tốt, mỗi loại thống khổ từng trải qua, hắn đều nhớ.
Một cách rõ ràng.
Khánh Trần cảm nhận được đại não thiếu dưỡng khí khiến thân thể co giật, từng dòng nước bắt đầu chảy ngược vào lá phổi, nhưng hắn vẫn như cũ ngồi như pho tượng chỗ đó.
Không giãy dụa, cũng không cầu xin tha thứ.
Trong bóng tối như có người đang nói:
"Đi với mụ mụ thôi."
Khánh Trần nhẹ giọng đáp lại:
"Không cần, mụ mụ."
Trong bóng tối thanh âm đó lần nữa lên tiếng:
"Đi với mụ mụ thôi."
Khánh Trần kiên định đứng lên:
"Không cần, ta nói không cần."
Trong chốc lát, khăn mặt ẩm ướt trên mặt hắn rơi xuống.
Giờ phút này ánh sáng chói mắt, Lâm Tiểu Tiếu đang lo lắng vuốt vuốt ngực mình.
Lý Thúc Đồng lẳng lặng đứng trước mặt hắn hỏi:
"Vì sao chưa từng cầu xin, ta vẫn thiếu ngươi một yêu cầu."
Khánh Trần đón nhận ánh sáng chói mắt, quật cường nhìn về phía đối phương. Hắn ho sặc hết nước ra, sau đó kiên định nói ra:
"Bởi vì các ngươi không cần một người mềm yếu."
Có lúc, Lý Thúc Đồng bỗng nhớ tới bộ dáng lần đầu đánh cờ của đối phương, dù không còn đường lui vẫn dũng mãnh cùng quật cường, giống như một con sói độc hành ở nơi hoang dã.
Hắn biết, đây là người hắn muốn.
Lý Thúc Đồng lại hỏi:
"Ngươi có thể quên hết những chuyện hôm nay ta đã làm với ngươi không?”
"Không quên được… "
Khánh Trần nói:
"Nhưng ta không để ý."
"Thẳng thắn, rất tốt… "
Lý Thúc Đồng quay người hướng rời khỏi phòng thẩm vấn:
"Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tự mình dạy ngươi. Ta sẽ dẫn ngươi đi con đường xa nhất trong tất cả những con đường tắt trên thế giới này."