Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 520: Có Lòng Tin




👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

---

Lý Trường Thanh cười cười:

"Vậy thì nhiều lắm, Kashima, Jindai, Khánh thị, Trần thị."

"Nhiều vậy sao?"

Khánh Trần không thể hiểu nổi chuyện này.

Lão Lục giải thích:

"Bà chủ đã chọc giận rất nhiều người mới có thể hoàn thành việc khống chế quyền lực ở thành phố số 1, trong đó, gia tộc Kashima và Jindai đều bị đuổi ra khỏi thành phố số 1, có lẽ họ là những người khả nghi nhất và có động cơ cũng lớn nhất. Bà chủ là thành viên của Lý thị, mà Lý thị lại là nhân vật quan trọng nhất trong phái chủ chiến với Jindai và Kashima."

Trên con đường dài yên tĩnh, 7 chiếc xe bị chặn đứng đang yên lặng nằm trên mặt đường.

Sức ảnh hưởng của lựu đạn EMP đã khiến tất cả thiết bị điện tử trên xe bị hỏng, nếu muốn khởi động một lần nữa thì phải có người xuống xe dùng tay khởi động lại động cơ dầu diesel.

Tác hại nghiêm trọng nhất bây giờ là bảy chiếc xe đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau.

Nếu muốn liên hệ lại với nhau thì cõ lẽ phải dùng cách mở cửa rồi gào lên, bởi vì kính chống đạn quá dày, mà xe cũng được cách âm rất tốt.

Nhưng tay bắn tỉa vẫn chưa bị giết, họ không thể mở cửa lúc này.

Hai bên đường đã không còn bất cứ âm thanh gì nữa, sau khi các gia đình sống trong khu này nghe thấy tiếng súng thì đều vào nhà tìm nơi trú ẩn.

Khu thứ bốn là nơi các câu lạc bộ thường hoạt động, những trận đấu sinh tử cũng thường xuyên diễn ra ở đây, cho nên các hộ gia đình ở đây đều biết phải làm thế nào để bảo vệ mình.

Chỉ còn vài cánh cửa sổ là vẫn còn bóng người qua lại.

"Họ đang chờ cái gì?”

Khánh Trần hỏi:

“Đã hơn một phút rưỡi kể từ khi họ dùng xe phong tỏa nơi này, thường thì những kế hoạch phục kích như thế này phải diễn ra rất nhanh chóng, những đợt tấn công phải liên tiếp nhau mới đúng. Nhưng có vẻ họ cũng không sốt ruột, giống như chỉ muốn giữ ngươi ở lại chỗ này mà thôi."

Lý Trường Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Có lẽ họ đang đợi xem ta có đòn tấn công bí mật nào không."

"Vậy các ngươi đang chờ cái gì.”

Khánh Trần lại hỏi:

“Các ngươi cũng không làm gì khác ngoài việc thả máy theo dõi không người lái ra để tìm vị trí tay bắn tỉa, ta không tin một người có năng lực tranh giành quyền lực ở thành phố số 1 sẽ ngồi ở chỗ này chờ chết, cho nên, ngươi đã chuẩn bị thứ gì vậy?"

Lý Trường Thanh vừa cười vừa nói:

"Ngươi có lòng tin với dì như vậy?"

Tuổi của nàng cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Khánh Trần, nhưng lại rất thích xưng dì mỗi lần nói chuyện với hắn.

Nhưng đúng lúc này, ở vị trí khung cửa sổ mà Khánh Trần vừa tìm ra đã có ánh lửa hiện lên.

Dường như có người đã ném một quả lựu đạn vào căn phòng đó để nổ chết tay bắn tỉa ở trong.

Những mảnh thủy tinh vỡ từ trên cao rơi xuống đất vang lên những tiếng leng keng, ngay cả những người ngồi trong xe cũng có thể mơ hồ nghe thấy.

Khánh Trần hiểu ra, trong tòa nhà này không chỉ có người muốn phục kích Lý Trường Thanh, mà người của Lý Trường Thanh cũng mai phục ở nơi này từ lâu rồi.

Trong lòng hắn đang nghĩ, mỗi lần những nhân vật của tập đoàn ra ngoài đều phải tốn công chuẩn bị nhiều vậy sao?

"Các ngươi đã sắp xếp bao nhiêu người ở trong tòa nhà này?”

Khánh Trần hỏi:

"Có lẽ cũng không nhiều lắm đâu."

"Sao lại nói như vậy."

Lý Trường Thanh tò mò nói.

"Ta không tin ngươi có thể biết trước đối phương sẽ chọn chỗ này là địa điểm tấn công, nếu không thì ngươi sẽ không ngồi ở chỗ này, nên ta nghĩ ngươi đã xếp rải rác vài người trong mỗi tòa nhà trên con đường ngươi sẽ đi qua, để chuẩn bị dùng trong giờ phút quan trọng.”

Khánh Trần phân tích.

Đôi mắt Lý Trường Thanh sáng lên nhưng không trả lời có đúng hay không.

Sau một lúc, những người phục kích có vẻ đã phát hiện tay bắn tỉa bị giết, trên thùng hai chiếc xe chặn đường đột nhiên mở ra, một đám người được trang bị súng tự động mặc trang phục chiến đấu màu đen xông ra ngoài.

Bọn chúng chuẩn bị xông tới đoàn xe!

Con đường cũng không rộng rãi, những kẻ đó đã sắp vây quanh đội xe của Lý Trường Thanh.

"79 người.”

Khánh Trần nói:

"Trên cao ốc vẫn còn nhiều người nữa, tổng số tất cả sẽ khoảng 100 người trở lên."

Nếu cộng thêm cả lão Lục thì tất cả họ cũng chỉ có 26 người.

Khánh Trần biết lão Lục rất lợi hại, nhưng vấn đề là cao thủ cấp B cũng không thể đối phó với nhiều súng ống như thế này.

Lão Lục híp mắt lại rồi nói với Tiểu Ưng:

"Ngươi ở trên xe bảo vệ bà chủ, ngươi có chết thì bà chủ cũng không thể chết."

"Nghe rõ.”

Tiểu Ưng quả quyết gật gật đầu.

Ngay lập tức, lão Lục mở cửa xe rồi dùng một chân đạp mạnh một cái khiến cả người bắn nhanh ra ngoài như đạn pháo.

Kẻ địch thấy có người đi ra khỏi xe chống đạn thì lập tức nổ súng về phía lão Lục, nhưng sau khi lão Lục tiếp đất thì lập tức xoay người lăn một vòng rồi khập khiễng chạy như điên ở bên đường, hắn di chuyển nhẹ nhàng như không bị trọng lực tác động lên người, những viên đạn đã bắn về phía hắn cũng đều trượt cả!