Cho tới bây giờ, Lý Trường Thanh còn chưa bao giờ được nghe những lời nói như vậy, trước kia, những người đàn ông đến tán tỉnh nàng cũng đều nơp nớp lo sợ...
Không biết vì sao, trong lòng Lý Trường Thanh đang cảm thấy rất khác lạ, giống như có một quả đào mọng nước vừa mới hái trên cây xuống đang để ở trước mặt nàng, vẻ ngoài xấu xí nhưng lại vô cùng ngon miệng.
Mà Khánh Trần đang khởi động trong phòng thay đồ cũng không biết 'chính mình' vừa nói với Lý Trường Thanh cái gì.
Hắn nghiêm túc khởi động và làm các động tác dãn cơ, cẩn thận như một học sinh đi thi đại học đang kiểm tra lại mỗi chữ trong bài văn của mình.
Bất cứ lúc nào, hắn chưa bao giờ lười biếng chuẩn bị mọi thứ để ứng phó với mọi chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Cửa phòng thay đồ bỗng nhiên mở ra, Giang Tiểu Đường không coi ai ra gì mà đi vào.
Khánh Trần đứng dậy mặc lên áo, nàng khẽ cười nói:
"Thế nào, sợ chị nhìn thấy sao? Chẳng phải lát nữa khi lên võ đài ngươi chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi thôi sao."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:
"Hai chuyện này không giống nhau, hoàn cảnh khác nhau, cách ăn mặc cũng phải khác nhau. Bây giờ trong phòng thay đồ chỉ có hai chúng ta, ta mặc quần áo lịch sự để thể hiện sự tôn trọng đối với chị."
Giang Tiểu Đường khen ngợi hắn:
"Trước kia ta còn lo ngươi sẽ học cái xấu ở khu thứ bốn, bây giờ xem ra ta đã sai rồi, ngươi phải nhớ kỹ, tất cả nam giới, nữ giới trong khu thứ bốn, bao gồm cả ta, đều không phải là người tốt."
Khánh Trần vô cùng ngạc nhiên, người chị này hung ác đến nỗi ngay cả bản thân mình cũng mắng sao.
Giang Tiểu Đường tiếp tục nói:
"Đêm nay ta luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cho nên mới tự mình đến xem ngươi, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi."
Khánh Trần gật đầu.
"Nếu ngươi muốn hủy trận đấu tối này, ta có thể giúp ngươi hủy bỏ bất cứ lúc nào."
Giang Tiểu Đường nói.
"Không cần đâu."
Khánh Trần lắc đầu.
Giang Tiểu Đường suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Dù sau khi lồng bát giác đóng lại, nếu chưa quyết định thắng bại thì không thể mở ra, nhưng ta có thể vì ngươi mà phá lệ, trong trận đấu, ngươi chỉ cần giơ ngón cái lên, ta sẽ lập tức sai Quý Hào đi vào cứu ngươi, có hiểu không?"
Khánh Trần thành khẩn nói:
"Đã hiểu."
Hắn không biết vì sao Giang Tiểu Đường lại chuẩn bị chiêu này, hắn cũng không biết vì sao đối phương lại đối với mình tốt như vậy.
"Chị."
Khánh Trần hỏi:
"Vì sao ngươi tốt với ta như vậy?"
Giang Tiểu Đường bình tĩnh cười cười:
"Bởi vì sư phụ ngươi đã từng có ơn dưỡng dục ta, đêm họ bị bắt năm ấy, vốn dĩ ta phải bí mật bảo hộ một vài người, nhưng vì sợ hãi mà ta đã không làm. Chuyện này là ta nợ hắn, nếu không thể trả cho hắn thì ta sẽ trả lại cho ngươi."
Thật ra, khi Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần tới đây lần đầu tiên, nàng đã biết thân phận thật sự của Khánh Trần.
Mà lúc này Khánh Trần cũng hiểu được, khó trách Lâm Tiểu Tiếu vẫn luôn rất tức giận với Giang Tiểu Đường, hóa ra nguyên nhân bởi vì chuyện năm đó.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chị, năm đó ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Ta biết ngươi muốn an ủi cái gì, năm đó ta đã 19 tuổi, nhưng chuyện này cũng không thể biện hộ cho ta."
Giang Tiểu Đường nói:
"Hắn đã cứu được ta từ trong tay bọn buôn người từ khi ta còn rất nhỏ. Nếu như không có sư phụ ngươi, có lẽ ta đã giống như rất nhiều người phụ nữ trong khu thứ bốn đang tìm khách ở trên đường, mà không phải đang ngồi hưởng thụ trong sàn đấu Hải Đường này. Ta, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn, Lý Đông Trạch, mạng của chúng ta đều do hắn cho. Đêm của tám năm trước, ta vốn nên trả lại cái mạng này, nhưng ta đã sợ hãi."
Giang Tiểu Đường còn nhớ rất rõ, buổi chiều ngày Lý Thúc Đồng cứu nàng, hắn đã từng hỏi nàng, nếu một ngày nào đó hắn cần nàng trả lại cái mạng này, nàng có đồng ý hay không, nếu nàng đồng ý, hắn sẽ cho nàng một cuộc sống mới, nếu nàng không đồng ý, hắn có thể tìm người nhận nuôi nàng.
Giang Tiểu Đường trả lời là đồng ý, sau đó Lý Thúc Đồng đã mua cho nàng bánh kẹo rất ngon, mua cho nàng rất nhiều quần áo mới, còn cho nàng một ngôi nhà và các anh chị em.
Cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ, trên bộ quần áo mới hôm đó có in những bông hoa nhỏ màu đỏ, bánh kẹo mua ở tiệm Lâm Ký ở hẻm Trường Minh khu thứ năm thành phố số 18.
Nhưng tám năm trước nàng đã không giữ lời hứa của mình.
Sau khi xảy ra chuyện đó, Giang Tiểu Đường vẫn luôn chờ Lý Đông Trạch tới giết mình, nhưng nàng vẫn không thấy ai tới.
Trong tám năm này, nàng chưa bao giờ bước ra khỏi khu thứ bốn, nàng biết Lý Đông Trạch rất muốn giết mình, nhất định là Lý Thúc Đồng không đồng ý, cho nên đối phương mới không ra tay.