🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
---
Vừa rồi, Khánh Trần đứng ở cửa ra vào trầm tư hai phút đồng hồ để phân loại tất cả các manh mối từ khi hắn xuyên qua đến bây giờ.
Lúc đầu, những manh mối kia còn lộn xộn nhưng đến khi ảnh tử của Khánh thị đến thăm lúc nửa đêm, lúc này, tất cả manh mối mới dần dần được xâu chuỗi lại.
Lúc này, vị thủ lĩnh ảnh tử đang ngồi đối diện hắn nở một nụ cười:
"Từ khi ngươi biết trong phòng có người, ngươi bắt đầu cảm thấy kinh ngạc cho đến khi bình tĩnh thong dong như bây giờ mới chỉ mất ba phút đồng hồ, điểm này làm ta phải nhìn ngươi với con mắt khác. Mặt khác, những năm gần đây, người dám ngồi đối diện ta, bình tĩnh phản bác lại câu hỏi của ta, cũng chỉ có mình ngươi. Bây giờ ta có thể trả lời vấn đề của ngươi, người ta tin tưởng cũng không nhiều, nhưng vẫn có."
Vị ảnh tử tiếp tục vừa cười vừa nói:
"Nhưng ta nói cũng không sai, muốn làm ảnh tử thì phải biết nghi ngờ tất cả mọi thứ, thậm chí nghi ngờ ta có phải là ảnh tử chân chính không."
Vị thủ lĩnh ảnh tử ngồi trên ghế sa lon đối diện hắn, cả khuôn mắt đều bị bao phủ trong bóng tối, đôi mắt hắn nhìn như hai vực thẳm vô tận trong bóng tối.
"Không biết đêm khuya ngài đến nhà ta vì muốn dặn dò điều gì?"
Khánh Trần bình tĩnh hỏi.
"Không có gì muốn dặn dò."
Vị ảnh tử hăng hái nói:
"Nếu ta nói ta đến đây vì muốn nhìn biểu cảm nghi vấn của ngươi như thế nào, ngươi có tin không?"
"Ta tin."
Khánh Trần gật gật đầu:
"Mấy hành động lúc nhàm chán của các nhân vật lớn, những kẻ thấp cổ bé họng như ta không thể hiểu được."
"Phản ứng của ngươi sao nhàm chán vậy chứ."
Thủ lĩnh ảnh tử dùng ngón tay gõ gõ ghế sô pha:
"Như thế này nhé, ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, hay là chúng ta chơi một trò chơi, mỗi khi ngươi giết được một người được chọn, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật. Có phải ngươi cảm thấy rất được lời không, coi như vị trí thủ lĩnh ảnh tử là quà tặng kèm đi."
Khánh Trần hít vào một hơi, hắn không ngờ thứ mà vị ảnh tử này gọi là trò chơi, lại dùng sinh mệnh để làm quân bài.
…
"Ta rất muốn biết ảnh tử tiên sinh sẽ nói những bí mật gì, nhưng ta không thích dùng mạng người để làm trò chơi.”
Khánh Trần nói.
Trong căn nhà nho nhỏ này, thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị và người được chọn đang ngồi đối diện nhau, trong phòng không có ánh đèn, khuôn mặt của hai bên đều chìm trong bóng tối.
Tư thế ngồi của hai bên cũng rất giống nhau, giống đến mức như đang đối chọi gay gắt.
Như hai vị vua đang ngồi trên ngai vàng xem xét lẫn nhau.
Nhưng chuyện này lại kỳ lạ ở chỗ. Hai người, một người là vị vua hiện tại đang nắm quyền lực trong tay, điều khiển lực lượng phía sau màn của Khánh thị, mà người kia lại chỉ là một người vô danh không nắm giữ bất kì quyền hành gì.
Thủ lĩnh ảnh tử bỗng cười:
"Thật kì lạ, rõ ràng đang bị ngươi từ chối, thế nhưng ta lại không tức giận. Nhiều năm như vậy, số người dám từ chối ta không nhiều."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Có vẻ ảnh tử tiên sinh từng giết rất nhiều người, cho nên không còn coi trọng mạng sống nữa, có lẽ một mạng người đổi lấy một bí mật với ngài mà nói chỉ là trò chơi, không là gì cả, nhưng đối với ta thì không."
"Làm ảnh tử, tất nhiên phải giết rất nhiều người.”
Vị thủ lĩnh ảnh tử cười nói:
"Nếu không, ngươi nghĩ ảnh tử là gì?"
Khánh Trần bình tĩnh giải thích:
"Trong mắt của những người ngoài, ta đã giả chết thành công, lúc này ta có thể núp trong bóng tối để lên kế hoạch, chờ những người được chọn khác tự giết lẫn nhau, sau đó thu một mẻ lưới, đúng không?"
Vị thủ lĩnh ảnh tử mỉm cười nói:
"Đúng."
"Nhưng có vẻ ngài thấy quá bình yên nên mới tự mình đến đây để cho thêm một người vào trận chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử.”
Khánh Trần nói:
"Ngài không muốn ta có thể dễ dàng bỏ qua cuộc chiến này?"
Trước đó, dù Khánh Trần lập ra kế hoạch thoát tội cho Lưu Đức Trụ, hắn chỉ muốn tăng thêm khả năng tự vệ cho bản thân khi có tình huống nguy hiểm.....
Nếu có cơ hội được tranh giành đồ tốt, có một cao thủ cấp C ở bên cạnh sẽ làm tăng khả năng giành được hơn nhiều.
Nhưng hắn cũng không định chủ động tạo ra một cái bẫy cho những người được chọn khác, bởi vì chuyện này quá nguy hiểm, hơn nữa cũng không cần thiết.
Thứ qua trọng nhất chính là ba chữ không cần thiết này.
Mà bây giờ, có vẻ thủ lĩnh ảnh tử đã nhận ra, cho nên hắn mới tự mình tới giải quyết.
"Ngươi đã giết Khánh Hoài, ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật đầu tiên. Nếu không có sự can thiệp từ bên ngoài, trận chiến này phải diễn ra trong vài năm.”
Vị thủ lĩnh ảnh tử chậm rãi nói:
"Trong thời gian mấy năm, các phe phái sẽ không ngừng thăm dò lẫn nhau, sau đó mới lựa chọn thời điểm thích hợp nhất để ra tay. Nhưng ta không thể chờ lâu như vậy, vì ta sắp không còn thời gian."