Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 456: Ảnh Tử Thật Sự




Tích chương được kha khá nên mình sẽ bung hết nóc với các bạn nunnn!!! Hy vọng các bạn sẽ tiện tay ĐỀ CỬ hoặc ĐẨY KIM PHIẾU làm động lực cho mình tiếp nhé! Cám ơn các bạn!

---

Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần cảm thấy vui mừng, nhưng đều không thể hiện ra ngoài.

Cô bé làm như không có việc gì hỏi:

“Y Nặc tỷ tỷ, chỉ có mỗi hai người dự bị là Khánh Văn và Khánh Thi thôi sao?”

“Không phải.”

Lý Y Nặc nói:

“Ta còn hẹn cả Khánh Chung, Khánh Nhất, Khánh Hạnh, Khánh Nguyên, Khánh Vô nữa, nhưng phải đến lần lượt. Nếu gặp hết một lần, không phải họsẽ biết ta bước lên mấy cái thuyền sao. Lôi kéo thêm mấy người dự bị ảnh tử, như thế cũng có thể...nắm được động tĩnh của bịn họ, để tình hình nằm trong phạm vi khống chế.”

Tốt lắm, Nam Canh Thần thầm nghĩ, hắn không ngờ Lý Y Nặc lại muốn hốt hết người dự bị ảnh tử!

Phải trở về nói với Trần ca nói một chút, đúng là Y Nặc nhà họđang giúp đỡ Trần ca hết lòng.

Lý Đồng Vân lại hỏi:

“Y Nặc tỷ tỷ, ngươi cảm thấy những người dự bị ảnh tử này thật sự có thể đến giúp ngươi và thúc thúc sao?”

Đối với Lý Y Nặc, trận chiến ảnh tử chỉ là thuận tay giúp Khánh Trần thôi, thứ mà nàng thật sự phải đối mặt là vở kịch thay thế quyền lực của Lý thị.

Tất cả thành viên Lý thị đều không thể trốn thoát, ngay cả một cô bé như Lý Đồng Vân cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Lý Y Nặc cười xoa đầu Lý Đồng Vân:

“Ngươi cũng không cần lo, có chuyện gì tỷ tỷ gánh vác hết cho ngươi.”

Lý Đồng Vân đang nghĩ, lần sau trở về phải bàn bạc với Khánh Trần ca ca về cuộc chiến của Lý thị mới được.

Chắc chắn nàng không để Khánh Trần ca ca bị cuốn vào trong chuyện nguy hiểm này, nhưng Khánh Trần ca ca thông minh như vậy, hẳn là có thể giúp Y Nặc tỷ tỷ nghĩ ra một kế hoạch hay.

Lúc này, Nam Canh Thần lại hỏi:

“Y Nặc, ta thấy những người dự bị ảnh tử kia chỉ là thành viên đời thứ ba của Khánh thị, họ thật sự có thể đến giúp được gì sao?”

“Chắc chắn là có thể.”

Lý Y Nặc đáp:

“Nhưng họ cũng không phải là nhân vật chính trong vở kịch này của Khánh thị.”

“Là ai.”

“Ảnh tử thật sự.”

"Ảnh tử thật sự.”

Nam Canh Thần lẩm bẩm.

Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy câu này tuy đơn giản nhưng lại rất áp lực.

Tiết mục “cửu long đoạt đích” đã khiến cả Liên Bang phải chú ý rồi.

Có người đang thảo luận về quá khứ thần đồng của Khánh Văn, có người thảo luận về thiên phú tu hành từ nhỏ của Khánh Chung, có người lại đang thảo luận về sự cứng cỏi của Khánh Vô.

Nhưng so sánh với các nhân vật lớn thực thụ, những người này chỉ là hổ con mới sinh, vừa để lộ tài hoa mà thôi.

Ví dụ như chủ nhà Khánh Tầm của Khánh thị bây giờ, là ảnh tử giỏi nhất một đời.

Thủ đoạn của những người dự bị ảnh tử thua xa hắn một trời một vực.

"Y Nặc tỷ tỷ, ảnh tử bây giờ của Khánh thị là ai?"

Lý Đồng Vân hiếu kỳ nói:

"Sao không có mấy ai nhắc đến, cũng chưa từng thấy trên báo chí.”

"Khánh Chỉ Lạc, Khánh Sâm Sâm, Khánh Hoàng Nhật, một trong ba người này.”

Lý Y Nặc đáp.

"Khoan đã, sao lại là một trong ba người?"

Nam Canh Thần không hiểu:

"Đời trước vẫn chưa có ảnh tử sao?”

"Đương nhiên là có, nhưng mọi người chỉ biết là hai người thất bại đều đã chết, nhưng lại không biết người chết là ai, người sống là ai.”

Lý Y Nặc nói.

"Vì sao?"

Nam Canh Thần càng thêm khó hiểu.

"Đã là ảnh tử, đương nhiên phải nấp bóng tối.”

Lý Y Nặc cười nói:

"Từ trước đến nay trận chiến ảnh tử của Khánh thị luôn như vậy, ồn ào lúc mới bắt đầu, càng về sau sẽ càng khó biết, người ngoài không thể thấy rõ chân tướng. Ví dụ như hồi cuối của trận chiến ảnh tử đời trước, thậm chí truyền thông cũng không biết ai là người thắng cuối cùng, ba người dự bị cuối cùng tranh giành vị trí ảnh tử lại cùng biến mất hơn mười năm mà chưa xuất hiện lại.”

Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần kinh ngạc, còn có chuyện này?

"Ảnh tử là người nấp trong bóng tối, người dùng đao thật sự dưới tay gia chủ.”

Lý Y Nặc cười giải thích:

"Trong phần lớn mọi chuyện, mọi người chỉ kịp phản ứng sau khi nó đã trôi qua rất lâu rồi, trong những chuyện đó đều có sự ảnh hưởng của ảnh tử Khánh thị. Nếu như ngay cả điều này còn không làm được, sao có thể được xưng là ảnh tử chứ?”

"Thế nhưng từng có người ở thế giới bên ngoài từng nói ảnh tử bây giờ đã bị bệnh sau trận đấu, là đang nói đến ai?"

Nam Canh Thần nhớ lại nói.

"Đây là tin tức mà tổ chức tình báo của Hồ thị bán ra vào hai năm trước, có người nói từng gặp được ảnh tử của Khánh thị, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng đối phương vẫn luôn ho ra máu, cho nên mới đoán đối phương đã mắc bệnh sau trận đấu đó.”

Lý Y Nặc nói:

"Lúc tin tức này được bán ra còn gây chấn động rất lớn.”

"Vậy cũng tàn khốc quá, chết nhiều người nổi bật trong gia tộc như thế mới tìm được một ảnh tử bị bệnh.”

Lý Đồng Vân thầm nói:

"Chẳng lẽ Khánh thị không cảm thấy đáng tiếc sao?”

"Tàn khốc? Đáng tiếc?"