So với đồ ăn không mặn không nhạt bên trong ngục giam số 18 bên mà nói, đây mới thật sự là đồ ăn.
"Giang Tuyết a di, đến cùng là muốn chúc mừng cái gì a?"
Khánh Trần buồn bực nói.
Giang Tuyết bưng nồi canh ra, mừng tít mắt nói:
"Ta từng nói với ngươi, ở Thế giới trong ta mở một phòng khám bệnh về thân thể máy móc chưa."
"Ừm, nhớ… "
Khánh Trần đứng dậy hỗ trợ đối phương đặt nồi canh đặt lên bàn.
Giang Tuyết quay người về phòng bếp bới cơm rồi cầm đũa ra:
“Trước đây phòng khám bệnh này khiến ta rất sợ, vì sau khi xuyên qua không có ký ức trước đây. Vì thế khi bệnh nhân tới, ta căn bản cũng không biết nên làm như thế nào."
Khánh Trần yên lặng lắng nghe.
Giang Tuyết nói tiếp:
"Những người đến cải tiến thân thể kia đều như hung thần ác sát, trị an vào ban đêm ở thành thị số 18 đặc biệt kém, sau 8 giờ đi trên đường cũng không an toàn, cho nên ta vẫn rất lo lắng."
Đây chính là nguyên nhân trước đó Giang Tuyết muốn giao Lý Đồng Vân cho Khánh Trần, bởi vì chính nàng cũng không biết sau khi xuyên việt còn có thể trở về không.
"Bất quá bây giờ thì tốt rồi…"
Giang Tuyết vừa cười vừa nói:
"Cũng không biết chuyện gì xảy ra, người của tập đoàn Lý thị đột nhiên tới tìm ta, sau đó nói muốn nhập cổ phần."
"Lý thị. . ."
Khánh Trần nói thầm một tiếng.
"Ta từng nói với ngươi, tập đoàn ở Thế giới trong chính là trời, chỉ cần là sản nghiệp tập đoàn nhập cổ phần, những phần tử phạm tội kia sẽ đi đường vòng… "
Giang Tuyết cao hứng bừng bừng, ngồi xuống bàn ăn:
"Bọn họ không chỉ cho ta một khoản tiền, còn lắp đặt biểu tượng của Lý thị trước phòng khám của ta, khiến ta an tâm hơn rất nhiều.”
Khánh Trần nở nụ cười:
"Có tập đoàn Lý thị trợ giúp, xác thực nên chúc mừng."
"Lần này không cần làm phiền ngươi nữa, ông ngoại của Tiểu Vân cũng không cần rời khỏi quê hương… "
Giang Tuyết rất hài lòng với hiện trạng này, nàng thậm chí còn cười nhẹ, nói với Khánh Trần:
"Không phải trước đây ngươi rất hâm mộ người xuyên việt sao, nếu ngày nào ngươi thật sự xuyên qua cứ tới thành thị số 18 tìm ta. Giang Tuyết a di cái khác không làm được nhưng bảo hộ ngươi vẫn là có thể."
Khánh Trần thầm thở dài, hắn đúng là ở thành thị số 18, đáng tiếc tình cảnh của hắn không giống người bình thường.
Cuộc chiến ảnh tử của Khánh thị, truyền thừa của tổ chức Kỵ Sĩ, hai chuyện này đã sớm vượt ngoài phạm vi của người xuyên qua phổ thông khác.
"Đúng rồi Giang Tuyết a di… "
Khánh Trần hỏi:
"Những người áo đen kia còn tìm ngươi không?"
"Không có, là ta tìm bọn họ… "
Giang Tuyết nói:
"Sau khi giao phó Tiểu Vân cho ngươi, ta đã liên lạc với họ một chút, thử xem họ có thể giúp gì cho ta ở Thế giới trong không…”
Giang Tuyết nói tiếp:
"Chỉ là bọn họ nói, tổ chức của họ chỉ vừa được sáng lập. Ở Thế giới trong không có tác dụng gì, cho nên lực bất tòng tâm."
Sau khi ăn xong, Giang Tuyết đi rửa chén, để lại Khánh Trần cùng Lý Đồng Vân ngồi trên bàn.
Vào lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Ngươi cũng là người xuyên việt."
Lý Đồng Vân nháy mắt hỏi:
"Khánh Trần ca ca ngươi đang nói gì vậy?"
"Lần trước, ngươi từng hỏi mụ mụ ngươi tên phòng khám bệnh, kết quả lần này tập đoàn Lý thị đã nhập cổ phần vào phòng khám bệnh của nàng, đồng thời còn ra mặt bảo hộ… "
Khánh Trần nói:
"Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng ta cũng có thể nói lại những chuyện này mụ mụ ngươi."
Trong nháy mắt Lý Đồng Vân liền sợ:
"Tuyệt đối đừng nói với mụ mụ!"
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra, hắn đóa không sai.
Hôm qua trước khi trở về hắn từng xem xét lại ký ức một phen, phát hiện chỗ kỳ quái.
Sau khi Lý Đồng Vân biết mụ mụ của nàng mở phòng khám, phản ứng đầu tiên không phải hiếu kỳ với Thế giới trong mà hỏi tên phòng khám, đây rõ ràng là cố tình.
Cho nên, hôm qua hắn mới yêu cầu Lý Thúc Đồng đưa mình danh sách của Lý thị.
Bên trong xác thực có tên Lý Đồng Vân.
Qua lại giữa hai thế giới, tên và thân thể không thay đổi, cái này không sai.
Khánh Trần thấp giọng hỏi:
"Vì sao không nói cho mụ mụ ngươi?"
"Ở Thế giới trong không có mấy người dám quản ta, nhưng nếu để mụ mụ biết, nàng chắc chắn sẽ quản ta… "
Lý Đồng Vân sợ sệt nói:
"Ngươi đừng nói cho mẹ ta biết, ta có thể cho ngươi tiền, ở Thế giới trong ta có rất nhiều tiền tiêu vặt."
Khánh Trần không chút do dự nói:
"Ta không phải người xuyên việt, muốn tiền bên đó làm gì."
Lý Đồng Vân thấy hắn nói vậy thì nghi ngờ hỏi:
"Ngươi không phải người xuyên việt?"
"Dĩ nhiên không phải… "
Khánh Trần phủ định:
"Cái kia. . . Ngươi có bao nhiêu tiền ở Thế giới ngoài?"
Lý Đồng Vân sửng sốt một chút:
"Tiền của con nít mà ngươi cũng muốn lừa gạt! ?"
Khánh Trần:
". . ."