Mấy nay lên ngày 10 chương mà hemz ai ĐỀ CỬ hộ mình hớt. Khổ quả à, dịch cực khổ lắm đó mọi người ơi! Huhuhu :'(
---
“Là Lý Thúc Đồng phái ngươi tới sao?”
Trình Khiếu chần chờ hỏi.
Người trẻ tuổi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng của mình:
“Mặc dù ta vì Lý tiên sinh mới đến cứu các ngươi, nhưng hắn không chỉ huy được ta, chúng ta không thuộc Kỵ Sĩ và Hằng Xã, hơn nữa tên tuổi của quân đội cũng phải bảo mật, xin lỗi ta không thể trả lời được.”
…
Thời gian đếm ngược 4:50:00.
Trong ngục giam số 18, Lý Thúc Đồng liếc nhìn thời gian:
"Bên phía thành phố số 18 đã thành công.”
Nghĩ đến các đồng đội cũ của mình được cứu thoát sau tám năm, hắn có cảm giác tám năm này mình không uổng công chờ đợi.
Như Trình Khiếu nói, nếu như không phải vì tính mạng của những người bạn đó thì hắn không cần phải ở trong này.
Nhưng từ trước tới giờ Lý Thúc Đồng sẽ không vì thế mà cảm thấy hối hận.
Khi còn trẻ, hắn có thể vì một lí tưởng nào đó mà sẵn sàng oanh liệt đi chết cùng với các bạn của mình, nhưng mà sau khi trưởng thành, hắn cũng không sẵn sàng vì một lý tưởng nào đó mà phải sống trong nhục nhã.
"Ông chủ, ta cảm thấy hơi tò mò."
Lâm Tiểu Tiếu nghi ngờ nói:
"Ngài nói bên trong thành phố số 18 có người đi cứu viện bọn Trình Khiếu, thế nhưng, ngài không hề sử dụng người đưa tin của Kỵ Sĩ, cũng không động đến lực lượng của Hằng Xã, vậy rốt cuộc là ai đi cứu, chẳng lẽ là ngài lại huấn luyện những thuộc hạ khác sao? Sao ta không biết!"
Lần này, không chỉ có Khánh Trần không biết kế hoạch chi tiết của Lý Thúc Đồng, mà ngay cả Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết là, sau khi ông chủ nhà mình mang Khánh Trần quay lại thành phố số 18, Khánh Trần phải đi học, nhưng ông chủ lại tự mình đi sắp xếp rất nhiều chuyện.
Khánh Trần nghĩ Lý Thúc Đồng đang nhàn nhã mua nhà, mua xe, nhưng trên thực tế Lý Thúc Đồng luôn phải bận rộn làm những chuyện khác, mấy ngày mấy đêm cũng không được ngủ.
Cũng may hắn có Bán Thần Chi Khu, nếu không thì đã không thể gắng gượng được lâu như thế.
Lúc này, Diệp Vãn cũng hiếm khi tò mò hỏi:
"Ông chủ, nếu như chỉ là hợp tác mà thôi, ta không thể đoán được ai sẽ sẵn sằng đắc tội Trần thị và Khánh thị lúc này?"
Mặc dù Trần thị đang trông giữ ngục giam bí mật kia, nhưng nếu như cần chuyển hay xử quyết tù nhân, thì đều cần đến sự đồng ý của Khánh thị.
Đây chính là điều khoản được hai nhà lập ra vì muốn khống chế Lý Thúc Đồng.
Cho nên, cướp ngục đồng nghĩa với đắc tội hai nhà Trần thị và Khánh thị.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút rồi nói:
"Giữ bí mật."
Không phải Lý Thúc Đồng không tin Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn, Khánh Trần, mà là chuyện này rất quan trọng, nó liên lụy đến quá nhiều người, nếu người nào đó làm lộ bí mật này sẽ làm mọi chuyện đi theo một hướng khó mà tưởng tượng được.
Lúc này, ba người Lý Thúc Đồng vẫn đang ngồi trong phòng ăn, tất cả các cánh cổng hợp kim của cả tòa ngục giam số 18 đều bị đóng lại, chỉ còn lại lối đi ở trong kho lạnh phía sau bọn họ là còn có thể đi ra ngoài.
Trước khi giây phút cuối cùng đến, Lý Thúc Đồng nhất định phải đảm bảo không ai trong số những kẻ đáng chết trong ngục giam lúc này có thể trốn thoát.
Những tù nhân kia không dám mạo hiểm bị bắn thành cái sàng để xông ra khỏi cánh cổng, nhưng cũng không dám động đến Lý Thúc Đồng, thế là hơn ba nghìn bảy trăm người như những con ruồi không đầu, loanh quanh trong tù để tìm kiếm lối thoát.
Nếu như không trốn thoát được, thì ít nhất cũng phải tìm thấy thiết bị chặn sóng trong ngục giam để truyền tin cầu cứu ra bên ngoài cũng được!
Có người nói, Lý Thúc Đồng từng lặng lẽ rời khỏi ngục giam, ngay cả tập đoàn cũng không thể biết được tung tích của vị Bán Thần này, cho nên nơi này nhất định có một lối đi bí mật.
Chỉ cần tìm được lối đi đó thì mọi người đều có thể rời khỏi.
Nhưng bây giờ ngục giam số 18 lại như một cái hộp sắt khổng lồ, không ai tìm được cái gọi là lối đi bí mật kia.
Nhưng mà lúc này, Lý Thúc Đồng bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía sau lưng, có tiếng bước chân truyền đến từ trong phòng bếp, nhưng trước khi đối phương sắp bước ra khỏi phòng bếp lại ngừng lại.
Có vẻ là đang lo lắng bị đám tù nhân bên ngoài nhìn thấy.
"Chú ơi, có thể đi đến phòng ăn tâm sự không, ta có việc muốn nhờ."
Lý Thúc Đồng đã hiểu, đây là giọng nói của Ương Ương.
Hắn nhíu nhíu mày đứng dậy rồi đi vào phòng ăn, Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn cũng theo sát phía sau.
Có một cô gái tóc dài mặc áo hoodie và đội mũ trùm đang đứng trong phòng bếp, sau đó nàng nhẹ nhàng lên tiếng chào Lý Thúc Đồng:
"Chào chú."
Hai người Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra, từ khi nào ông chủ nhà mình lại có thêm một đứa cháu gái? Hơn nữa còn xưng hô thân thiết như vậy?