Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 373: Chiến Thắng




Hoàng Tử Hiền đang chờ đợi mình lại gần, dù phải chịu vài cú đấm của mình, sau đó đối phương sẽ có cơ hội sử dụng kĩ thuật cận chiến đối với mình.

Ngay cả khi đối phương không thể nhìn thấy chính mình, nhưng hắn vẫn đang âm thầm tìm cơ hội phản kích mình.

Hoàng Tử Hiền vẫn chưa bỏ cuộc.

Khánh Trần tự nhủ trong lòng có lẽ đây là tính cách chỉ thuộc về thế giới của dã thú.

Những loài săn mồi hàng đầu trong thế giới này, có lẽ phải đủ hung ác mới có thể còn sống.

Tào Nguy như vậy, Hoàng Tử Hiền cũng là như thế, nhiều đối thủ mà Khánh Trần phải đối mặt trong tương lai cũng vậy, hắn nhất định phải tập trung tinh thần, để cho mình càng thêm tỉnh táo, càng thêm hung mãnh, mới có thể còn sống.

Lúc này, Hoàng Tử Hiền không còn dụi mắt nữa mà để nước mắt tự chảy.

Hắn hít thở sau và chậm lại, yên lặng chờ đợi, lắng nghe tiếng bước chân trong lồng bát giác.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bước chân của Khánh Trần lại đột nhiên biến mất.

Trong mắt tất cả khán giả trên khán đài, thiếu niên trong lồng bát giác đang di chuyển qua lại với cách thức vô cùng kỳ lạ.

Khánh Trần đi chân trần, dùng cách đi mà Diệp Vãn đã dạy cho hắn để thay đổi hướng đi.

Tuyệt đối lặng yên không một tiếng động.

Khi Khánh Trần học tập kỹ thuật này, hắn còn tưởng rằng cường giả ở thế giới trong đều biết nó, nhưng về sau hắn mới phát hiện không phải là ai cũng có sư phụ như Lý Thúc Đồng, cũng không phải ai cũng có thể làm cho cao thủ như Diệp Vãn đến làm giáo viên huấn luyện cho mình.

Trong chốc lát, Khánh Trần ra một đòn từ bên hông đánh vào sườn phải của Hoàng Tử Hiền.

Hoàng Tử Hiền hoàn toàn không biết Khánh Trần đang tới gần, khi hắn muốn đi bắt lấy cánh tay của Khánh Trần, nhưng lại phát hiện sau khi ra một đòn đối phương đã sớm đi xa.

Hoàng Tử Hiền rất ngạc nhiên, tại sao hắn ta hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của thiếu niên kia!

Tại sao đối phương nặng hơn một trăm cân đang bước đi trong lồng bát giác lại không có tiếng động!

Một đòn rồi lại một đòn khác.

Khánh Trần mài mòn từng chút từng chút năng lực chiến đấu của Hoàng Tử Hiền, cuối cùng đối thủ của hắn cũng phun ra máu tươi, nửa quỳ trên mép lồng bát giác.

Lúc này, các khán giả trên khán đài cũng nhận ra rằng Hoàng Tử Hiền chắc chắn đã bại, một số người bắt đầu phấn khích đứng dậy hô to:

"Giết hắn! Giết hắn!"

Trong rừng thép trơ trọi, thú tính vốn bị khán giả và các con bạc đè nén bấy lâu nay được thả sức tung hoành trên võ đài quyền anh.

Họ hi vọng đêm nay sẽ có người tử vong trong lồng bát giác này!

Không có nhân viên nào đi đến ngăn cản, dường như họ đã được lệnh không được ngăn cản Khánh Trần giết người trong lồng bát giác.

Nhưng mà Khánh Trần lại đột nhiên nhẹ nhàng nói với Hoàng Tử Hiền:

"Ngã xuống đi, ta sẽ không giết ngươi."

Ngay lập tức, Hoàng Tử Hiền đã bị thương nặng đến nỗi không thể chống đỡ nổi nữa, hắn ngã trên mặt đất rồi thở hổn hển, cuối cùng thì thào nói một câu:

“Cảm ơn."

Cho đến giờ phút này, Khánh Trần mới biết cái lồng bát giác này tàn nhẫn đến cỡ nào.

Nếu như ngươi là người thua cuộc, rất có khả năng sẽ chết.

Mọi người đều đang chờ Khánh Trần giết Hoàng Tử Hiền, nhưng họ đợi mãi cũng không thấy hắn ra tay.

Khánh Trần nhìn về phía trọng tài bên ngoài sân, bình tĩnh nói:

"Kết thúc rồi, tuyên bố đi, ta không giết hắn."

Trọng tài do dự một chút, cho đến khi hắn nghe thấy mệnh lệnh vang lên bên tai, mới gật gật đầu với người chủ trì:

"Tuyên bố đi."

Người chủ trì lập tức kích động nói:

"Khánh Tiểu Thổ, chiến thắng!"

Trận đấu xác định đẳng cấp đêm nay của Khánh Trần coi như đã chiến thắng, trận chiến với cấp Lục Địa Tuần Hành tiếp theo, hắn có thể lựa chọn có tiếp tục tham gia không.

Trên khán đài bắt đầu như thường lệ, những con bạc không đặt cược Khánh Trần sẽ chiến thắng đều tức giận ném từng lá phiếu trong tay về phía Hoàng Tử Hiền.

Những tấm vé bay phấp phới trên bầu trời chẳng khác nào những bông hoa giấy bắn ra từ những quả pháo mừng trong những buổi lễ quan trọng.

Sau đó, giờ phiên đám con bạc cược đúng đang hoan hô rồi giơ cao phiếu.

Nhưng là mọi người chợt phát hiện ra một vấn đề, họ họ không có phiếu để giơ cao....

Trong hoàn cảnh bình thường, trên khán đài sẽ có sự đối lập rõ rệt giữa kẻ thắng và người thua, một số vui mừng còn một số lại buồn bực.

Tuy nhiên, trên khán đài sau trận đấu này rất kì lạ, mọi người đều u sầu.

Căn bản không có bên thắng....

Cho đến lúc này mọi người mới ý thức được, người đàn ông trung niên không có chút đạo đức nào kia đã mua gần hết số phiếu cá cược Khánh Trần sẽ thắng!

Ở phía bên kia, Lý Thúc Đồng đã đổi hết tất cả phiếu cược thành tiền, hắn còn yêu cầu sàn đấu chuyển hết số tiền vào trong tài khoản Ngân hàng phát triển khoa học kỹ thuật Lý thị dưới danh nghĩa Khánh Trần.