Đầu tháng mọi người hãy ủng hộ mình và Khánh Trần với, lễ này hứa ở nhà ra chương như vũ bão lun ớ!
---
Sáng sớm.
Đếm ngược 16:20:00.
Tối hôm qua, ngục giam số 18 lại tới một nhóm người mới.
Lộ Quảng Nghĩa theo ý Khánh Trần, đi thăm dò lai lịch của nhóm người mới này.
Cuối cùng Khánh Trần xác nhận, trong nhóm người mới này không có người xuyên việt nào.
Hắn đoán, tất cả người xuyên việt đều là cùng vào cùng ra, không có ai xuyên qua bất chợt cả.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều xuyên việt cùng lúc.
Lúc này, Lý Thúc Đồng cùng Khánh Trần đã sớm an vị bên cạnh bàn ăn để đánh cờ.
"Ngươi kêu Lộ Quảng Nghĩa ra tay cân nhắc giúp ngục giam bớt tiếng quỷ khóc sói gào của người mới… "
Lý Thúc Đồng nhìn bàn cờ, nói:
"Bất quá ngươi có chú ý không, trong ngục giam có hai thế lực phi thường bất mãn với Lộ Quảng Nghĩa."
Ngày bình thường, ba câu lạc bộ là thay phiên thực hiện nghi thức hoan nghênh người mới, xem người mới như hạng mục giải trí.
Mà bây giờ Lộ Quảng Nghĩa độc chiếm việc này, tất nhiên sẽ bị những người khác bất mãn.
Khánh Trần xê dịch một con cờ đỏ, đáp:
"Chú ý đi, bất quá ta tin tưởng Lộ Quảng Nghĩa có thể tự mình xử lý chuyện này."
"Ngươi có từng nghĩ tới, những người mới kia chưa chắc sẽ cảm kích ngươi… "
Lý Thúc Đồng cười nói.
Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:
"Ngươi cho ăn mày trên đường chút tiền lẻ, kỳ thật tiền lẻ hoàn toàn không đủ để hắn thoát khỏi nghèo khó, nhưng ngươi có thể mua được chút an bình cùng vui vẻ cho chính ngươi."
Lý Thúc Đồng cười cười, không nói tiếp.
Tàn cuộc hôm nay có tên là Dã Mã Táo Điền, nhưng ván này cờ đỏ của Khánh Trần không thắng, mà rơi vào thế đánh hoà.
Trên thực tế, cái gọi là tàn cuộc trong cờ tướng là khi phe đen chiếm hết ưu thế, đánh thành cờ hoà đã xem như phá cục rồi.
Trong số những người đứng xem xung quanh, trừ đám Lộ Quảng Nghĩa ra nay còn nhiều thêm một Quách Hổ Thiền.
Hôm qua đại hán này còn rất khách khí ngồi xếp bằng ở nơi xa, hôm nay dứt khoát an vị bên cạnh Khánh Trần, chếch đối diện với Lý Thúc Đồng.
Tráng hán cao hơn hai mét ngồi trên ghế, hình thể to lớn kia khiến cái ghế trở nên nhỏ xíu, nhìn rất khó chịu.
Nhưng Quách Hổ Thiền mặc kệ, hắn chỉ muốn đi theo bên cạnh Lý Thúc Đồng.
Nếu đánh không lại thì nhập hội thôi!
Hơn nữa, hắn thấy trong cơm của Khánh Trần có thỉ mà mình không có thì khí khái hùng hồn nói với Lý Thúc Đồng:
"Ta tốt xấu gì cũng coi như nhân vật có mặt mũi trong Át Bích, các ngươi có thịt thật để ăn lại để ta ăn thịt tổng hợp, đây là đạo đãi khách của các ngươi hả?"
Lâm Tiểu Tiếu thấy hắn không cần mặt mũi như thế liền cười lạnh nói:
"Ngươi sao có thể giống chúng ta? Nếu không ngươi đánh một trận với lão bản đi, đánh thắng cho ngươi ăn?"
"Không cần cứ mãi chém chém giết giết, như vậy không tốt… "
Quách Hổ Thiền sờ đầu trọc rồi nói:
"Ba người các ngươi được ăn không nói làm gì. Vì sao ngay cả tiểu tử cờ tướng này cũng được ăn thịt thật? Hắn bất quá chỉ là người bình thường nha. Này, tiểu tử, ngươi đi lấy một lần, phần này cho ta.”
Mọi người có chút sửng sốt, họ không ngờ Quách Hổ Thiền lại mặt dày thế kia, phát hiện không thể trêu vào đám Lý Thúc Đồng thì chọn quả hồng mềm là Khánh Trần mà bóp.
Lúc này, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Quách Hổ Thiền một chút, sau đó nhìn về phía đám Lâm Tiểu Tiếu.
Hắn phát hiện lần này Lâm Tiểu Tiếu không nói gì, chỉ cười nhẹ nhìn hắn. Tựa hồ cố ý muốn xem hắn sẽ đối phó với đại hán trọc đầu này ra sao.
Khánh Trần yên lặng nhắm mắt, không phản ứng với đối phương.
Quách Hổ Thiền thấy thế thì nghĩ thiếu niên này không dám trêu chọc mình, tùy tiện kéo mâm cơm của Khánh Trần tới trước mặt mình:
"Các ngươi đều thấy đo, đây chính chính hắn tự từ bỏ nha."
Nhưng giờ khắc này, tư duy Khánh Trần phảng phất quay lại ngày hôm qua.
Trong nháy mắt Quách Hổ Thiền ra quyền đó.
Thế giới dừng lại.
Đám tù nhân bị bão kim loại đánh tới mức không ngẩng đầu được lên, lưng của họ bị đạn cao su đập như nước mưa, không ngừng gợn sóng.
Miệng cống hợp kim chậm rãi nâng lên, robot giám ngục nhanh chóng xuất hiện. Tiếng súng, tiếng đạn cao su va đập, âm thanh kim loại đan xen.
Khi đó, chỉ có một mình Khánh Trần đủ tỉnh táo quan sát tất cả mọi người.
Không đúng, đây không phải giờ khắc hắn muốn tìm.
Khánh Trần đứng giữa trung tâm ký ức, toàn bộ thế giới như bị tua ngược.
Đạn cao su bay về lại họng súng, đám tù nhân lộn ngược đứng lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi thứ như đoạn băng được tua ngược trong đầu Khánh Trần.
Mãi đến khi. . . Quách Hổ Thiền đi vào ngục giam số 18 kai.
Khánh Trần ở trong đám người chậm rãi dạo bước, lắng nghe thanh âm của tất cả mọi người.
Mọi người trong trí nhớ của hắn không nói chuyện nhưng chi tiết trên người đối phương lại là tin tức.