Thời gian đếm ngược 168:00:00.
Trong ngục giam số 18 tối tăm, bỗng nhiên có hơi ấm tỏa ra từ trong một phòng giam nào đó.
Thời gian dần trôi qua, luồng khí ấm áp đó đã biến thành nóng rực.
Luồng khí dần bay ra khỏi phòng giam, như thủy triều buổi tối ở vùng xích đạo.
Trong hai phòng bên cạnh, tù nhân đập mạnh vào cổng hợp kim , gào lên kêu cứu.
Tiếng kêu cứu của bọn họ ngày càng nhỏ, lượng nước trong cơ thể bọn họ cũng nhanh chóng bị bốc hơi do nhiệt độ cao, chỉ mới hai phút, cơ thể họ đã rơi vào trạng thái mất nước.
Lâm Tiểu Tiếu đang ngủ ở tầng một bỗng bật dậy, hắn đi tới quảng trường ngẩng đầu nhìn, Diệp Vãn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau:
"Thức tỉnh hệ nguyên tố?"
"Ừ.”
Diệp Vãn gật gật đầu:
"Là phòng giam của Lưu Đức Trụ."
Lâm Tiểu Tiếu kinh ngạc không hiểu:
"Thằng nhóc này đã trải qua chuyện gì ở thế giới ngoài, sao lại thức tỉnh được nguyên tố?!"
Cánh cổng hợp kim trên quảng trường mở ra, sáu cai ngục robot sắp xếp thành hai hàng chỉnh tề đi vào sân, Beehive UCAV* trên trời cao cũng bay xuống, tất cả cùng đi về phía phòng giam xảy ra chuyện kia.
*súng tổ ong
"Cứu người trước đã.”
Diệp Vãn hơi cong chân, sau đó nhảy lên tựa như mãnh hổ rồi vững vàng đáp xuống trên hành lang tầng ba, hắn mở hai cánh cổng hợp kim bên cạnh ra, ném đám tù phạm bị mất nước ra xa.
Sóng nhiệt trong phòng giam tràn ra qua cánh cổng hợp kim, phả hơi nóng ra bên ngoài, tóc trước trán Diệp Vãn bắt đầu bị cháy xém.
Sau một lúc, một từ trường bán trong suốt đột nhiên tụ lại trước mặt hắn, khi sóng nhiệt quét qua, có thể thấy bên trên từ trường như hình cái chuông là kết cấu như tổ ong được sắp xếp gọn gàng.
Diệp Vãn đứng trước cửa phòng giam, hai bên là hai hàng cai ngục robot, phía sau là một chiếc máy không người lái đang lơ lửng giữa không trung.
Hắn đang chờ, đến khi nhiệt độ bên trong dần giảm xuống, Diệp Vãn mới ra lệnh cho cai ngục robot mở ra cổng hợp kim.
Két một tiếng, cổng hợp kim mở rộng, Lưu Đức Trụ yếu ớt ngồi trên mặt đất, tất cả đồ dùng hàng ngày trong phòng đều bị đốt thành đám tro tàn màu đen hoặc màu trắng.
Kỳ quái là quần áo trên người Lưu Đức Trụ lại vẫn còn nguyên không bị cháy tí nào.
Tên này nhìn có vẻ khá mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng phấn khích, hắn lẩm bẩm nói:
"Ta là giác tỉnh giả! Ta đã trở thành giác tỉnh giả!"
"Ra ngoài đi. “
Diệp Vãn nói:
"Đổi cho ngươi một căn phòng khác."
Lưu Đức Trụ bỗng nhiên quay đầu nói:
"Ông chủ của ta đâu? Ông chủ của ta có trở về không, ta phải nói tin tức này cho hắn biết, ta thành công rồi!"
Sắc mặt Diệp Vãn vô cùng kỳ quái, hắn không nghĩ phản ứng đầu tiên của tên này lại là muốn nói tin hắn thức tỉnh cho Khánh Trần.
Hắn còn không biết, theo suy nghĩ của Lưu Đức Trụ, nếu ông chủ không bảo hắn phải giữ trạng thái phẫn nộ thì có lẽ bây giờ hắn đã không thức tỉnh được nữa.....
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu đi tới cửa cười híp mắt nói:
“Bây giờ ông chủ của ngươi cũng không có thời gian để nói chuyện."
"Vậy hiện tại cấp bậc của ta là gì?”
Lưu Đức Trụ hỏi.
"Cấp C.”
Lâm Tiểu Tiếu buồn bực ngán ngẩm tựa trên cửa:
“Đừng vui sớm như vậy, tương lai của ngươi vẫn là một con đường dài."
.....
Trên hoang dã, bên cạnh đống lửa trơ trọi giữa rừng, Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nhìn Khánh Trần:
"Lần này trở về có kiên trì luyện tập không?"
"Có.”
Khánh Trần gật đầu rồi cởi áo ngoài, làm lộ cơ bắp trên người ra.
Lý Thúc Đồng có chút kinh ngạc:
"Ta cố ý không nhắc ngươi luyện tập vì muốn xem dáng vẻ lười biếng thỉnh thoảng mới xuất hiện của ngươi, không ngờ ngươi vẫn có thể kiên trì. Thật kì lạ, sau khi trở thành Kỵ Sĩ, có được nhiều sức mạnh như vậy, nhưng ngươi vẫn tiếp tục chăm chỉ luyện tập như trước?"
Rất nhiều trường hợp khi một người đột nhiên giàu có, tài sản của bản thân lên tới hơn một trăm triệu tệ, nếu ai đó làm rơi mười đồng xuống đất, người vừa giàu có kia có sẽ chẳng thèm nhặt.
Đừng nói mười đồng, mấy nghìn tệ họ cũng không thèm.
Lúc này, Lý Thúc Đồng cảm thấy, nếu Khánh Trần trở thành tỉ phú thì dù là một đồng hắn thấy được khi đang chạy bộ, con hàng này cũng sẽ lượm ngay.
Điều này khiến Lý Thúc Đồng có phần bối rối không biết nói gì.
Các sư phụ khác đều mong học trò mình có thể tự giác một chút, hắn lại mong học trò mình thỉnh thoảng hãy thư giãn một chút.
Cảm giác này sai sai làm sao đó!
Khánh Trần mặc áo lên, vứt thêm mấy cành củi vào đống lửa:
"Sư phụ, không phải ta tự giác, mà ta nhớ tới một chuyện. Lâm Tiểu Tiếu từng nói, phải dùng thân phận người bình thường để vượt qua Sinh Tử Quan, cho nên ta nghĩ tiếp tục tu luyện nhất định sẽ có ích."
Lý Thúc Đồng thở dài:
"Ngươi khá thông minh đấy."
"Sau khi thăng cấp lên thành Kỵ Sĩ đã là siêu phàm giả, sao có thể trở lại trạng thái người bình thường được?”