Những quái vật Người Xem Mệnh bỗng giật mình, những thú binh quân đoàn Thú Nhân cũng đột nhiên sững sờ.
Trong nháy mắt, Khánh Trần nhảy lên một cái rồi bay vọt ra hơn trăm mét và tụ hợp với hội Phụ Huynh.
Lão quái vật Xem Mệnh: “...”
Đây là chiêu thức gì vậy?
Hình tượng Khánh Trần để lại trong mắt mọi người trước đây thực sự quá dũng mãnh, vì vậy khi hắn đưa hai tay lên mọi người con tưởng rằng lần này hắn ẽ dùng chiêu thức phóng đại, kết quả lại không xảy ra mưa giông sấm chớp gì cả!
Trong suốt trận chiến, Khánh Trần không sử dụng quá nhiều tuyệt kỹ nổi tiếng mà đa số là sử dụng chiêu thức quấy nhiễu!
Sau khi tụ hợp với hội Phụ Huynh, Khánh Trần lập tức nói:
"Rút lui mau rút lui!"
Hội Phụ Huynh rút lui ào ạt về phòng tuyến cuối cùng như dòng thủy triều, Khánh Trần vội vàng quan sát xung quanh xem quân chi viện đã đến hay chưa.
Thế nhưng vận mệnh sớm đã mơ hồ, ngay cả núi Ngân Hạnh cũng không biết câu trả lời của thời gian.
Khánh Trần muốn tranh thủ thời gian để trì hoãn đến khi quân chi viện tới nhưng cuối cùng vẫn không thể chờ được.
Trên đường rút lui, quân đoàn Thú Nhân lại xông tới chém giết, Khánh Trần dùng hết sức bình sinh cuối cùng đánh trả để tạo cơ hội cho hội Phụ Huynh rút lui.
Nhưng chiến trường quá rộng lớn, ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ mọi người khỏi đội quân Thú Nhân ồ ạt như thủy triều.
Khánh Trần hơi buồn, bởi vì cả Nhất và Nhện Đen đều nói rằng mọi người nhất định chờ hắn quay lại như thể mọi thứ sẽ suôn sẻ miễn là hắn trở về.
Khánh Trần cũng hy vọng rằng sau khi bản thân trở lại thì sẽ đại sát tứ phương, giống như One Punch Man Saitama vậy, người có thể tạo ra một khe rãnh lớn trên trái đất chỉ với một cú đấm và chôn vùi hết quân đoàn Thú Nhân.
Tuy nhiên giữa thực tế và tưởng tượng luôn có một khoảng cách.
Tiểu Nhị là một trong số ít binh sĩ cấp A trên tuyến phòng thủ A5, sau khi Khánh Trần tụ hợp với hội Phụ Huynh, hắn luôn theo sát bên cạnh Khánh Trần như một thị vệ bảo vệ triều đình.
Khánh Trần nhìn Tiểu Nhị:
"Ngươi...ngươi tên gì?"
Tiểu Nhị vui vẻ đáp:
"Gọi ta là Tiểu Nhị được rồi.”
Vừa khoét đứt cổ một thú binh Khánh Trần vừa hổ thẹn nói:
"Xin lỗi vì đã không thể tiêu diệt hết lũ thú binh này.”
Tiểu Nhị ngơ ngác một lát:
"Ngươi thật sự đã dùng giọng điệu có lỗi để nói những lời tàn nhẫn đấy. Đây là phòng tuyến có số lượng thú binh nhiều nhất, ngươi không giết hết chúng là điều bình thường.”
Lúc này, quân đoàn Thú Nhân đã chia thành hai cánh và tràn ra hai bên sườn, giống như đồng bằng rộng lớn bốc lên khói bụi.
Tốc độ của bọn chúng nhanh hơn nhiều so với hội Phụ Huynh, tốc độ đuổi theo luôn nhanh hơn tốc độ rút lui, khiến hội Phụ Huynh vừa mới lui về tuyến phòng thủ cuối cùng thì toàn bộ vị trí phòng ngự đã bị đoàn đoàn vây lại.
Lần này dù Khánh Trần có ba đầu sáu tay thì cũng không thể cứu vãn.
Khánh Trần vốn tưởng rằng hội Phụ Huynh sẽ hoảng sợ, nhưng Tiểu Nhị đột nhiên giơ cánh tay lên cao, chìa tay ra và giơ một ngón trỏ.
Ngay sau đó, hắn không ngừng ra lệnh, một nhóm thành viên của hội Phụ Huynh chủ động đứng lên che chắn lớp ngoài cùng của tuyến phòng ngự.
Khi hội Phụ Huynh chạm trán quân đoàn Thú Nhân, có người ngay lập tức bị móng vuốt sắc nhọn của thú binh đâm xuyên, nhưng người bị đâm không bỏ cuộc, chỉ nôn ra máu rồi tiếp tục bóp cò và bắn máu lên người thú binh.
Thú binh vây quanh họ tạo thành một cối xay khổng lồ, khi cối xay quay thì máu sẽ chảy ra, giống như muốn nghiền nát xương của các thành viên hội Phụ Huynh rồi nhai nát và nuốt chửng họ.
Các thành viên của hội Phụ Huynh tiếp tục thu hẹp vào trong, nhưng họ lùi một bước thì quân đoàn Thú Nhân lai tiến một bước.
Khánh Trần đã cố gắng hết sức để cứu mọi người, nhưng hắn không thể cứu được tất cả.
Hắn không biết những người đang kề vai sát cánh chiến đấu với hắn lúc này nhưng khi chứng kiến từng sinh linh ra đi, trong lòng hắn lại thấy đau âm ỉ.
Như thể hắn đã quen biết những người này từ lâu, hoặc là những người đáng lẽ ra hắn nhớ nhưng lại quên mất.
Đúng vậy, đáng lẽ ra hắn nên nhớ những người này.
Khi những người này nhìn hắn, trong mắt họ hiện lên sự ngưỡng mộ, tin tưởng và gần gũi, đây là điều mà Khánh Trần chưa từng chứng kiến trước năm 17 tuổi.
Những ánh mắt đó nhắc nhở hắn rằng có một khoảng trống trong cuộc đời hắn, và khoảng trống đó chính là trải nghiệm quý giá nhất của hắn.
Lúc này, Khánh Trần thậm chí còn có một chút ghét bỏ cảm giác này, tại sao hắn vẫn chưa khôi phục trí nhớ, tại sao phong ấn truyền thuyết của hắn vẫn chưa được giải phóng, liệu mọi thứ sẽ khác đi nếu nó được giải phóng không?
Nói chính xác hơn là hắn ghét phong ấn trong cơ thể mình.
Tiểu Nhị dường như nhận ra được "cảm xúc" của hắn nên liền thẳng thắn nói:
"Ngài không cần phải tự trách mình, nếu ngài không đến thì chúng ta đã chết sáu giờ trước rồi. Thật ra, được sống thêm sáu tiếng đồng hồ lại còn được gặp ngài, ta đã thấy đủ rồi.
Khánh Trần im lặng không nói gì, dùng hết sức đá bay những binh thú đang tấn công.