Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3007: Đoạn Đường Cuối 22




Trên tuyến phòng thủ, Tiểu Nhị rất chắc chắn rằng đây là lực lượng chủ lực hung ác nhất của quân đoàn Thú Nhân, nói không chừng công tước Phong Bạo và những lão quái vật Người Xem Mệnh đang ẩn núp sau quân đoàn Thú Nhân!

Khi tuyến phòng thủ cuối cùng bị chọc thủng, một đội quân cảm tứ khác của hội Phụ Huynh xông lên, Tiểu Nhị xông vào trận địa, mọi người lúc này đều không quan tâm đến sống chết của mình nữa.

Chỉ huy Khánh Thị cau mày và nhìn chằm chằm vào sa bàn ảo.

Phó chỉ huy hỏi:

“Chỉ huy, chúng ta có thể trụ nổi không?”

Chỉ huy Khánh Thị lắc đầu:

“Không thể trụ nổi.”

Phó chỉ huy hỏi tiếp:

“Liệu quân chi viện có đến không?”

“Ta nhận được chỉ thị là bây giờ quân chi viện đều đang ở các chiến tuyến khác, bây giờ ta muốn quân chi viện thì phải chờ ít nhất sáu tiếng đồng hồ.”

“Nếu không chống đỡ được nữa và quân chi viện cũng không đến kịp, vậy chúng ta có rút lui không?”

Chỉ huy Khánh Thị lại lắc đầu:

“Không thể rút lui, noi với lữ đoàn 071 họ chính là phòng tuyến cuối cùng, một bước cũng không thể lùi, dù hy sinh thì cũng phải hy sinh trên phòng tuyến.”

Nước lũ ngập trời, mọi người ở phòng tuyến đã không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng vào lúc này, ở chiến hào của bộ chỉ huy bỗng nhiên mở ra cánh của Ám Ảnh Chi Môn.

Chỉ huy nghiêm túc đi về phía Khánh Kỵ và cúi chào:

“Sao ngài lại đến đây, núi Ngân Hạnh có chỉ thị gì sao?”

Lúc này, Khánh Trần bước ra từ Ám Ảnh Chi Môn, hắn cẩn thận quan sát bên trái rồi lại bên phải giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.

Chỉ huy trợn tròn mắt!

Khánh Trần hỏi:

“Cần ta làm gì nào?”

Khánh Ky nói:

“Người cứ thoải mái tiêu diệt kẻ địch, càng nhiều càng tốt.”

Hiện tại không thể trông cậy Khánh Trần tham gia vào việc chỉ huy, một học sinh trung học 17 tuổi mất trí nhớ không có tố chất quân sự, nhưng chỉ cần Khánh Trần ra tay tiêu diệt kẻ địch, chỉ cần Khánh Trần không ngã xuống thì phòng tuyến A5 này vẫn còn hy vọng.

Khánh Trần lại hỏi:

“Kẻ địch là ai?”

Chỉ huy Khánh Thị dẫn hắn đi ra ngoài chiến hào bộ chỉ huy rồi chỉ vào đám thú binh cách đó 1km đang tàn phá điên cuồng:

“Chính là chúng!”

Khánh Trần:

“Được!”

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn quả thực có chút bất ngờ, những thú binh hung hãn kia thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, mỗi một con không chỉ có sức lực vô tận mà còn vô cùng hung ác.

Khánh Trần chưa bao giờ thấy một trận chiến như vậy!

Khánh Kỵ thắc mắc:

"Ông chủ, không phải ngươi nói đã chuẩn bị tâm lý rồi sao?"

Khánh Trần ngơ ngác nói:

"Việc chuẩn bị tâm lý mà ta nói không phải cái này!"

Hắn đã giết kẻ địch là con người, vì vậy Khánh Trần liên tục tự cổ vũ bản thân và tự nhủ rằng kẻ địch không có gì phải sợ, nhưng bây giờ kẻ địch lại là người sói, một học sinh trung học 17 tuổi làm sao có thể?

Chỉ huy Khánh Thị không biết Khánh Trần đã mất trí nhớ, hắn chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ...Ông chủ này dường như khác với những gì hắn tưởng tượng?

Khánh Kỵ nghiêm túc nói với Khánh Trần:

"Có lẽ ngươi sẽ thấy hơi sợ, nhưng bây giờ tuyến phòng thủ này chỉ có thể dựa vào ngươi."

"E rằng không thể dựa vào một mình ta đâu, kẻ địch có nhiều người vậy mà!”

"Ngươi hãy cầm cự cho đến khi quân chi viện đến, lúc đó chính là thắng lợi của chúng ta..."

Khánh Trần hít sâu một hơi:

"Để ta thử xem."

Những binh sĩ Khánh Thị nghe thấy điều này ai nấy đều sững sờ, ông chủ này bây giờ đã là người đệ nhất mãnh nhân trong truyền thuyết, điều đó không phải nói đến sức mạnh của hắn mà là sự hung tàn của hắn...Tại sao lúc này lại cần sự động viên và khuyến khích từ những người khác?

Khánh Trần nhảy ra khỏi chiến hào và vượt qua lớp lớp chiến hào.

Các thành viên của hội Phụ Huynh trong chiến hào đều sững sờ khi thấy bóng dáng của hắn.

"Đợi đã...Vừa nãy là Phụ Huynh sao?"

"Là Phụ Huynh!"

Khi Khánh Trần xông ra ngoài, các thành viên của hội Phụ Huynh trong tuyến phòng thủ cũng mạnh mẽ xông lên, âm thanh náo động càng lúc càng vang xa!

Lắng nghe tiếng ồn ào của thế giới, chỉ huy Khánh Thị cảm thấy trong lòng bừng bừng khí thế.

Lúc này, những binh sĩ Khánh Thị chưa từng kề vai sát cánh chiến đầu cùng Khánh Trần mới hiểu ra rằng sức ảnh hưởng của Khánh Trần đối với hội Phụ Huynh mạnh mẽ đến nhường nào.

Ngay sau đó, những thành viên bị thương của hội Phụ huynh vừa mới rút lui khỏi tiền tuyến để nghỉ ngơi giống như vừa mới uống huyết gà, họ không trú ẩn trong chiến hào mà trèo ra ngoài chiến hào và theo Khánh Trần phản công.

Không suy nghĩ gì, họ chỉ lao theo Khánh Trần.

Khi Khánh Trần lao tới, hắn cẩn thận quan sát những thú binh.

Hắn vô cùng sợ hãi, nhưng quân đoàn Thú Nhân này dường như cũng rất sợ hãi khi thấy hắn, toàn bộ đội hình tấn công của quân đoàn Thú Nhân dừng lại.

Không phải thú binh sợ hãi, mà là người điểu khiển phía sau chúng thấy sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi chỉ kéo dài trong chốc lát, ngay sau đó quân đoàn Thú Nhân lại tiếp tục áp sát, Khánh Trần thấy trận chiến vừa kinh hãi vừa lao tới.

Các thành viên của hội Phụ Huynh đang ở phía sau hắn cũng chạy theo và bối rối hỏi:

"Tại sao Phụ Huynh lại có vẻ hơi hèn nhát nhỉ?"