Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2998: Đoạn Đường Cuối 13




Lý Thúc người đầy bụi đất nhìn vào màn hình trong tay:

“Chúng ta đã chiến đấu suốt sáu tiếng đồng hồ với quân đoàn Thú Nhân, tính thời gian thì đã quá thời gian Thượng đế thị giác của Nhà Xem mệnh, tại sao đội quân chi viện vẫn chưa tới?”

Lý Trường Thanh nói tiếp:

“Đội quân chủ lực của hội Phụ Huynh đang ở chiến tuyến A1, những người còn lại của hội Phụ Huynh thì ở chiến tuyến A5...Có khả năng chúng ta không chờ được chi viện rồi.”

Đang nói thì một đội quân Thú Nhân bỗng xuất hiện ở phía sau lớp phòng tuyến cuối cùng.

Lục quân Khánh Thị đã đề phòng trước điều này, tây đại lục còn dư lực lượng điều động một đội quân Thú Nhân vây quanh hậu phương.

Vừa mang vác theo hỏa lực hạng nặng nhưng bọn thú binh vẫn có thể xuyên qua địa hình hiểm trở một cách dễ dàng, trèo đèo lội suối để đến tập kích bất ngờ phía sau Lý Trường Thanh.

Lý Thúc sắc mặt nặng nề nói:

“Hãy cho ta một đội quân cảm tử, ta có thể chống đỡ với chúng.”

Lý Trường Thanh lắc đầu:

“Vô ích thôi, hãy để ta gặp bộ chỉ huy.”

Bộ đàm được kết nối, Lý Trường Thanh hỏi:

“Phòng tuyến A3 sắp không cầm cự nổi nữa rồi, những viên đạn hạt nhân còn lại đâu, đạn ghen ghét, lười biếng, ngạo mạn, cái nào trong số đó được chôn giấu ở phòng tuyến A3? Có thể kích nổ rồi.”

Linh vừa cười vừa nói:

“Những người còn lại ở phòng tuyến đâu.”

Lý Trường Thanh cau mày:

“Ta không đùa với ngươi, đội quân chủ lực của quân đoàn Thú Nhân đang ở đây, chúng ta không canh giữ được nữa rồi, nếu đạn hạt nhân không được giấu ở đây thì hãy mau vận chuyển đến...trước khi chúng ta vẫn còn cầm cự được.”

Linh nói:

“Không có ba viên đạn hạt nhân đó.”

“Hả?”

Lý Trường Thanh nghi hoặc.

Linh nói:

"Ba quả bom hạt nhân đã được chế tạo xong. Ta cũng đã từng đề nghị với phía núi Ngân Hạnh mai phục ở tiền tuyến nhưng lão gia tử của Khánh Thị đã từ chối."

Lý Trường Thanh hỏi:

"Vì binh lính của Khánh Thị ở đây quá nhiều nên hắn không nỡ sao?"

Linh khẽ cười:

"Hắn trở nên không quyết đoán từ khi nào vậy? Hắn chỉ nói là không cần thiết thôi."

"Không cần thiết?"

"Đúng, không cần đến nữa."

Lý Trường Thanh sửng sốt, không cần nữa là có ý gì?

Nàng nhìn chiến trường tan hoang, phòng tuyến đầy lỗ hổng, nơi này sắp bị hạ gục hoàn toàn, đối phương lại nói không cần đạn hạt nhân?

Linh bình tĩnh nói:

"Các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ và thành công dẫn dụ quân đoàn Thú Nhân đến phòng tuyến A3, vất vả rồi."

Nói xong, bộ chỉ huy cắt đứt liên lạc.

Ngay sau đó, Lý Thúc hoảng sợ nói:

"Các ngươi nhìn kìa!"

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy đám thú binh tập kích bất ngờ trên núi lần lượt bay xuống núi, một, một, hai...một trăm, hai trăm.

Những binh thú đó bay xuống bằng răng và móng vuốt, nhưng chúng không chủ động lao xuống mà ở góc khuất tầm nhìn sau sườn núi, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang bẻ gãy xương của những con thú binh và sau đó hất tung chúng khỏi núi từ độ cao hàng trăm mét!

Đùng đùng đùng đùng!

Từng thú binh lần lượt văng xuống đất và phát ra những tiếng động nặng nề, tất cả chúng đều đã ngã xuống chết.

Dù là cấp A thì cũng không chịu nổi cú ngã như vậy!

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, chúng đang tự sát sao?”

Lão Vạn thắc mắc.

“Không phải”

Lý Trường Thanh lẩm bẩm nói:

“Quân chi viện đến rồi!”

Ngay sau đó Cự Nhân cuồng phong đi đến bên vách núi, một tay túm lấy cổ của tên thú binh rồi nện vào ngực hắn, rống to:

"Gió!"

Trước đây Lý Thúc nghĩ rằng những binh thú rất cao to và đáng sợ, nhưng khi tên thú binh cao 2.2m nằm trong tay của Cự Nhân thì giống như những hình đồ chơi với kích thước vừa phải.

Sau trận chiến tiêu diệt Kashima ở phía bắc, hội Phụ Huynh từ biệt Cự Nhân, từ đó hội Phụ Huynh bắt đầu một cuộc hành trình mới và không biết gì về tung tích của tộc Cự Nhân.

Nhóm người Cự Nhân đáng sợ này đã biến mất trên bản đồ của mọi người, không ai biết rốt cuộc họ ở đâu, thậm chí mọi người đều đã quên bẵng họ đi.

Thế giới sụp đổ.

Người trở về mất phương hướng.

Mọi thứ vẫn còn kịp.

Trên núi có người hét lớn:

"Huyễn!"

(Thế giới đảo lộn, Cự Nhân!)

Lúc này, cuồng phong trượt xuống núi với tư thế phóng khoáng tự tại.

Loại lựu đạn pháo đường kính 40 ly này không phải ai cũng đều có thể sử dụng mà chính là loại lựu đạn pháo đường kính 150 các chuyên gia vũ khí của Khánh Thị thiết kế riêng cho họ.

Binh sĩ bình thường và dù là thú binh muốn sử dụng thứ này cũng phải dùng cơ giới binh vận chuyển, nhưng đám người Cự Nhân lại có thể cầm thứ này trên tay một cách dễ dàng.

Một súng lựu đạn mang theo 6 quả đạn nhưng khi ở trong tay Cự Nhân thì lại giống như một khẩu súng lục khổng lồ vô cùng đáng sợ.

Dù đã không kịp để Khánh Thị trang bị cho tất cả những Cự Nhân cấp bậc vũ khí loại này nhưng như thế cũng đủ rồi.

Sau khi 10.000 Cự Nhân xông xuống núi, họ căn bản không có ý định chảo hỏi đám người Lý Trường Thanh, cũng không định dựa vào phòng tuyến để phòng ngự, mà lại trực tiếp xông thẳng ra khỏi phòng tuyến bằng những khẩu lựu đạn riêng lẻ.

Chỉ cần bắn một lươt...