Nhóm Kỵ Sĩ dự bị đeo kính bảo hộ, rồi lần lượt đeo balo nhảy dù lên:
“Đã sẵn sàng!”
“Hoàn thành sinh tử quan ở đây rồi hoàn thành sinh tử quan bay bằng bộ đồ có cánh.”
Lý Thúc Đồng hỏi:
“Hố tử thần hẹp, nhiều nhất là năm người một tổ, ai đi trước?”
Trương Mộng Thiên tiến lên trước một bước:
“Ta và Lý Khác còn có nhiệm vụ khác, bọn ta khiêu chiến trước.”
Lý Thúc Đồng gật đầu:
“Đi đi, lần này tuy sinh tử khó liệu, nhưng trời cao biển rộng!”
Hô Hấp.
Hoa văn ngọn lửa xuất hiện trên mặt Trương Mộng Thiên và Lý Khác, họ nhẹ nhàng chạy lấy đà, sau đó dang hai tay nhảy ra ngoài cửa khoang không chút do dự!
Mọi người nhìn thấy hai người họ rơi xuống mà chẳng mảy may sợ hãi, trái lại còn tận tình hưởng thụ.
Lý Thúc Đồng không đi xe kết quả sinh tử quan của Lý Khác và Trương Mộng Thiên, dường như chỉ cần nhảy xuống, dù thành công hay thất bại cũng không quan trọng.
Sống hay chết, là số mệnh của Kỵ Sĩ.
Sau khi khí cầu máy bay qua hố tử thần Cao Sơn Bình thì vòng trở lại, Lý Thúc Đồng nhìn về phía những Kỵ Sĩ dự bị phía sau:
“Tổ tiếp theo có những ai?”
Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất tiến lên một bước:
“Bọn ta.”
Trương Hổ Bảo với dáng người cường tráng cũng bước lên trước:
“Thêm cả ta nữa.”
Nói xong, ba người họ lần lượt nhảy xuống, trong lúc rơi tự do họ thuận theo dòng khí và điều chỉnh tư thế, dần dần ba người tạo thành đường chéo, lao về phía hố tử thần Cao Sơn Bình như một mũi tên.
Ba người cách nhau mười lăm mét để tránh quấy nhiễu người khác.
Trên không, họ thấy được Lý Khác và Trương Mộng Thiên đã bò từ dưới hố lên bằng tay không, cũng thấy họ không định ở lại quan sát các sư đệ, sư muội hoàn thành sinh tử quan mà sải bước đi về phương nam, không hề lưu luyến.
Hai người họ từ đi chuyển thành chạy, càng chạy càng nhanh, giống như hai ngôi sao băng trên mặt đất.
Trần Chước Cừ nói trong kênh liên lạc:
“Tập trung lực chú ý, chúng ta sắp tiếp cận hố tử thần.”
Hồ Tĩnh Nhất và Trương Hổ Bảo rùng mình.
600 mét.
500 mét.
400 mét.
300 mét.
200 mét.
100 mét.
Nhưng đột nhiên, gió núi thổi qua, Trần Chước Cừ và Hồ Tĩnh Nhất kịp thời thu mình lại để nghênh đón cơn gió này với diện tích chịu lực nhỏ nhất.
Nhưng Trương Hổ Bảo không may mắn được như vậy, hắn chưa kịp phản ứng đã bị gió thổi bay ra khỏi đội ngũ!
Khoảng cách quá thấp, không kịp để mở dù!
Muốn điều chỉnh lại phương hướng để vào hố tử thần cũng không kịp nữa rồi!
Hồ Tĩnh Nhất cả kinh hô lên, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Hổ Bảo đã mất thăng bằng.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi rơi xuống, Trương Hổ Bảo nói trong kênh liên lạc:
“Các ngươi cố gắng lên, hãy sống như những ngọn nến, thiêu đốt từ đầu đến cuối, vĩnh viên sáng ngời.”
Rầm, âm thanh Trương Hổ Bảo rơi xuống đất và âm thanh Trần Chước Cừ mở dù đan xen, sau đó im bặt.
Hồ Tĩnh Nhất mở dù, chầm chậm rơi xuống đáy hố tử thần, đứa trẻ ngốc nghếch luôn luôn cố gắng hết mình bật khóc.
Còn Trần Chước Cừ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:
“Kỵ Sĩ chết khi khiêu chiến sinh tử quan là cái chết có ý nghĩa.”
Thế nhưng khi nói câu này, móng tay nàng đâm sâu vào lòng bàn tay.
Tất cả mọi người biết khiêu chiến sinh tử quan sẽ hết, lúc trước sinh tử quan bay bằng bộ đồ có cánh vẫn chưa hoàn thành đã có một Kỵ Sĩ dự bị rơi xuống vực mà chết, hôm nay sợ rằng sẽ còn nhiều người phải chết hơn.
Nhưng họ không có đường quay lại.
Lý Thúc Đồng đứng trên khí cầu máy yên lặng nhìn cảnh này, không ngờ ngay tổ thứ hai đã có thương vong, đây không phải tin tức tốt.
Tử vong sẽ truyền lại nỗi sợ hãi, một khi người phía sau thấy có người ngã chết thì những người chưa khiêu chiến sẽ cảm nhận được sự sợ hãi này.
Nhưng đằng sau còn có hơn chín mươi Kỵ Sĩ dự bị phải khiêu chiến sinh tử quan.
Lý Thúc Đồng im lặng vài giây, sau đó quay đầu nhìn những khuôn mặt hãy còn non nớt kia:
“Tổ tiếp theo là ai? Đừng sợ, đây là chốn về của Kỵ Sĩ…”
Hắn chưa nói xong thì rất nhiều người đã tiến lên.
Hồ Tiểu Ngưu:
“Ta!”
“Ta!”
Lý Thúc Đồng kinh ngạc, trên những khuôn mặt thiếu niên ấy không hề có vẻ sợ hãi, mà chỉ có sự kiên định.
Trong nháy mắt, trên mặt họ không còn vẻ non nớt.
Cũng chỉ trong máy mắt.
Vốn dĩ Lý Thúc Đồng tưởng rằng sẽ có người lùi lại, không phải là hắn xem thường họ, mà đây là nhân tính.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới là tất cả những Kỵ Sĩ trẻ tuổi này đều không chùn chân!
Hồ Tiểu Ngưu nói:
“Trước khi chết Trương Hổ Bảo không hối hận, bọn ta cũng không hối hận.”
Lý Thúc Đồng bỗng mỉm cười:
“Giờ hơi ra dáng Kỵ Sĩ rồi đấy...Vậy ta phải liều mạng tìm cho mỗi người các ngươi một vật cấm kỵ thôi.”
Có người cười nói:
“Sư công, nói lại lần nữa đi, ta ghi âm lại.”
“Ta ghi âm rồi!”
“Ngươi ghi âm bất cứ lúc nào là thế nào vậy hả?!”
Lý Thúc Đồng thở dài:
“Quả nhiên Kỵ Sĩ không đứng đắn, mau chóng nhảy đi, đừng trì hoãn thời gian. Nếu không phải quá nguy hiểm thì ta còn muốn đạp hết các ngươi xuống ấy.”