Các bậc bố mẹ khác đều hy vọng con cái của mình cạnh tranh vươn lên, nhưng Khánh Khôn thì lại hy vọng con mình ăn uống vui chơi nhiều hơn.
Những người nắm quyền của Khánh Thị đều rất khắt khe với con cái của mình, duy chỉ có Khánh Khôn là ngày ngày đều khuyến khích Khánh Nhất vui chơi.
Khánh Nhất quyết tâm trở thành một người khác với bố mình, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nhếch nhác như ông, sống không có chí hướng, ngày ngày chỉ nghĩ về những điều nhỏ nhặt.
Thế nhưng sau này hắn mới nhận ra người bố Khánh Khôn của mình thật ra là một người vô cùng xuất sắc, là người mà một kẻ như hắn sẽ không bao giờ theo kịp.
Khánh Nhất kích hoạt Tham Lam rồi quay người rời đi không chút do dự:
"Rút lui."
Tuy nhiên, khi họ chuẩn bị trở về phi thuyền của mình thì Tống Niểu Niểu đột nhiên nói:
"Chờ một chút, dường như ta nhìn thấy một con robot chiến đấu ở bên trong kết giới vừa di chuyển!"
Khánh Nhất đột nhiên nhìn lên bầu trời:
"Phóng to sa bàn ảo cho ta!"
Khi sa bàn ảo phong tỏa một robot chiến đấu nào đó, tất cả mọi người đều đang quan sát, con robot chiến đấu đó đang run rẩy, ở phía sau, mạch xung động cơ trong lòng bàn tay cũng đang cố gắng kích hoạt lại và phóng ra năng lượng màu xanh!
Khánh Nhất hít một hơi thật sâu, tình huống xấu nhất đã xảy ra, đó chính là lúc họ vừa mang Tham Lam đến đây chưa kịp rời đi thì kết giới đã giãn ra!
Tống Niểu Niểu ở bên này lợi dụng tần suất run rẩy của robot chiến đấu nhanh chóng thiết lập lại mô hình:
"E rằng 4 phút 31 giây nữa chúng sẽ được giải phong! Chúng ta không kịp rút lui về khoảng cách an toàn rồi."
Khánh Nhất cười mắng: "Cmn, thật là xui xẻo!"
Vừa dứt lời hắn liền ngây người ra một lát, rõ ràng hắn vẫn luôn xem Khánh Trần là tấm gương để học hỏi, nhưng vào thời khắc quan trọng này, hắn lại thốt ra một câu chửi bậy giống như Khánh Khôn.
"Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tống Niểu Niểu hỏi.
Khánh Nhất nhìn những con robot chiến đấu đang giải phong:
"Lúc giao con Tham Lam này cho ta, bố ta đã từng nói rằng 12.000 con robot chiến đấu này vĩnh viễn phải ở lại đây. Vì thế không có lý do gì để trốn tránh cả, chúng ta không có thời gian di tản đến khu vực an toàn nữa, và mọi người cũng không có cơ hội để rút lui nữa rồi, mọi người cứ chờ ở đây đến khi chúng hoàn toàn giải phong thì kích hoạt Tham Lam."
Đây đã là tình huống xấu nhất rồi, lẽ ra họ có thể kiên nhẫn chờ đợi ở cách đó hàng chục kilomet, nhưng không ngờ sự tình lại trùng hợp diễn ra vào một lúc khó xử như vậy.
Như thể số phận đã an bài mọi thứ từ trước, cho dù bạn có chuẩn bị thế nào cũng không thể né tránh.
Vào giây phút cuối cùng, Khánh Nhất bảo Tống Niểu Niểu mang thiết bị liên lạc vô tuyến và kết nối với phi thuyền của Diêm Xuân Mễ trước:
“Bảo lực lượng Khánh Thị ở Kiếm Môn quan tiếp tục sơ tán đồng thời thông báo với Ngân Hạn sơn rằng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo lắng robot chiến đấu ở đây, hôm nay sẽ không có một ai trong chúng chạy thoát được đâu."
Diêm Xuân Mễ nghi ngờ hỏi:
"Xảy ra sự việc ngoài ý muốn rồi sao ?"
Khánh Nhất trả lời:
"Kết giới đã giãn ra trước rồi ..."
Diêm Xuân Mễ sửng sốt, nàng biết rất rõ câu này có nghĩa là gì.
Khánh Nhất nói tiếp:
"Giúp ta chuyển lời vời bố của mình, hắn là người bố tuyệt nhất ...Bỏ đi, không cần chuyển lời nữa, đại lão gia nói những điều này để làm gì, ta dự tính 1 phút 12 giây nữa sẽ cho kích nổ Tham Lam."
Diêm Xuân Mễ thắc mắc hỏi:
"Ngươi còn muốn nói gì nữa không?"
"Hết rồi, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý..."
Nói xong Khánh Nhất liền muốn cúp điện thoại vô tuyến.
Tuy nhiên, bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Ương Ương:
"Khoan hãy kích nổ Tham Lam, đợi ta đến."
Khánh Nhất sững sờ.
Ương Ương nghiêm túc nói:
"Hãy tin ta. Nếu Khánh Trần ở đây, hắn cũng sẽ lựa chọn tin tưởng ta. Canh giữ bên cạnh Tham Lam, kéo dài thời gian thêm một chút nữa, nếu ta không thể cứu ngươi, lúc đó ngươi hẵng kích nổ nó."
Ngay sau đó, Ương Ương lao lên từ Kiếm Môn quan, và một đường vân từ trường khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên mặt đất nơi nàng cất cánh, như thể lưu lại dấu ấn sức mạnh độc nhất của nàng ấy.
Tiếng vang ầm ầm, Diêm Xuân Mễ vô thức rụt cổ lại:
"Chờ đã, tốc độ của nàng đã có thể xuyên qua bức tường âm thanh rồi? Tốc độ bay của người dị năng cấp A có thể phá vỡ bức tường âm thanh rồi sao?"
Ương Ương vụt nhanh như con thoi trong không trung, đến hôm nay tốc độ của nàng vẫn thuộc cấp A nhưng cấp A của người dị năng rõ ràng đã vượt quá nhận thức.
Thật ra trước đây nàng đã luôn giấu kín năng lực thật sự của mình.
Nhưng Ương Ương biết rất rõ rằng trận chiến này chắc chắn không đơn giản như việc giải cứu Khánh Nhất khỏi 12.000 robot chiến đấu, mà phải hoàn thành nhiệm vụ đã định và tiêu diệt 12.000 con robot chiến đấu đó!
Nếu không các kế hoạch trên Ngân Hạnh sơn sẽ hoàn toàn rối tung lên, bên đó hoàn toàn không có phương án dự phòng nào để giải quyết chúng.