Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2950: Thiên Đường Đã Mất




Tam Nguyệt móc một quả sơn tra từ trong tay áo ra đút cho quạ đen sáu mắt, mà con quạ này chỉ nhắm ba mắt lại, nàng vừa đi vừa trả lời:

“Jindai Kura còn chưa chết đâu, ta đến để giết người.”

Nói xong nàng bỏ túi vải trên lưng xuống, lấy ra hai thanh thép xoắn và xoắn chúng lại với nhau, tạo thành một thanh mâu màu bạc sáng lóa.

“À, à, được!”

La Vạn Nhai tiếp tục kéo Muto Taka và Ryosuke Takahashi lao như điên về phía trước, trên đường đi hắn còn thấy được Lý Đông Trạch, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu!

Họ mỉm cười chào hỏi hắn, song bước chân vẫn không dừng lại!

Những người này...Đến cứu Jindai Kura!

Vậy là Tòa án cấm kỵ cũng tham chiến, không hề giữ trung lập nữa!

La Vạn Nhai bỗng nhận ra, trận chiến này còn chưa kết thúc, quốc vương Roosevelt có thể nhìn thấy số phận, mà ông lão trên núi Ngân Hạnh cũng có thể!

Quốc vương Roosevelt dẫn theo Jindai Kura đi trong rừng, một chiếc khí cầu máy đang chờ ông ta ở phía trước.

Chợt quốc vương dừng bước, nhẹ nhàng đi sang bên trái một bước.

Một thanh trường mâu xoẹt qua tai ông ta, đâm trúng khí cầu máy đằng trước.

Trường mâu giống như một quả tên lửa, khí cầu máy nổ tung thành muôn mảnh!

Quốc vương Roosevelt quay đầu lại nhìn nơi trường mâu bay đến, Tam Nguyệt ngoắc tay, mâu lập tức quay lại!

“Tính toán thời gian góc nhìn Thượng Đế của ta mới xuất hiện, xem ra là chuẩn bị đầy đủ rồi mới đế.”

Quốc vương Roosevelt cười nói.

Tam Nguyệt không hiểu tiếng Anh, cau mày hỏi:

“Hắn đang nói cái gì thế?”

Giọng nói ngập ngừng của Lý Đông Trạch vang lên từ khu rừng phía sau:

“Ta cũng không hiểu...”

Diệp Vãn:

“Ta nghe không hiểu.”

Lâm Tiểu Tiếu:

“Ta cũng thế.”

Lần này, người lên tiếng là Jindai Kura đang bị quốc vương Roosevelt xách theo lên tiếng:

“Hắn nói...Các ngươi tính toán thời gian của góc nhìn Thượng Đế mà đến là để giết hắn.”

Một tia sáng sắc lạnh chợt hiện lên, Jindai Kura rút dao găm ra đâm về phía quốc vương Roosevelt, nhưng lưỡi dao chưa kịp đâm vào cơ thể đối phương thì Người Xem Mệnh già nua đã đá bay hắn ra.

Jindai Kura xoa eo đứng dậy:

“Chắc chắn quần áo dính dấu chân rồi...Bộ quần áo này của ta quý lắm đấy. Nhưng bây giờ ta không nhìn thấy nữa, mắt không thấy tâm không phiền. Muốn ám sát Người Xem Mệnh đúng là không dễ dàng, năng lực né đòn tuyệt đối này ta cũng muốn có quá.”

Quốc vương Roosevelt khó hiểu:

“Thiên Đường Đã Mất không có tác dụng với ngươi ư?”

“Đương nhiên rồi.”

Jindai Kura cười nói:

“Có lẽ các ngươi chỉ dùng nó để hại người khác, vì thế không biết nguyên lý hoạt động thật sự của nó.”

Trong Thiên Đường Đã Mất, Jindai Kura chỉ quay trở lại thời niên thiếu, dẫn theo Sorane và Unshuu lại đến phố Nam La ăn dorayaki, đến đại lộ Trường An uống rượu gạo, đến đình viện hái trộm quả tỳ bà ăn.

Trong ảo cảnh, Sorane và Unshuu vẫn còn nhỏ, chưa từng nếm thử những thứ đó, Jindai tựa như thiếu niên thấy được ngày nắng đẹp, cất ánh nắng vào túi áo, chờ đợi chia sẻ với người khác.

Đến giờ, hắn chủ động rời khỏi Thiên Đường Đã Mất.

Thiên Đường Đã Mất không thể trói buộc người chủ động hiến tế hai mắt, bởi vì hắn chưa từng cảm thấy tiếc nuối.

Lúc này, Diệp Vãn, Lâm Tiểu Tiếu, Lý Đông Trạch đã xếp thành hình tam giác, bao vây quốc vương Roosevelt ở chính giữa.

Quốc vương Roosevelt nở nụ cười, nói:

“Các ngươi có thể giết được ta à?”

Jindai Kura phiên dịch:

“Hắn nói, đám ma cà bông các ngươi mà cũng đòi giết hắn?”

Lý Đông Trạch cau mày:

“Ta cảm thấy ngươi đang phiên dịch lung tung, nhưng ta không có chứng cứ.”

“Học Khánh Trần đấy.”

Jindai Kura cười nói:

“Nhưng mà Lý Thúc Đồng tiên sinh đâu, hắn không đến à, nếu không đến thì bây giờ Dodomeki đang bị nhốt trong kết giới mạng nhện, mà hình như chỉ có mấy người chúng ta thì không giết được đối phương đâu.”

“Ông chủ có việc quan trọng hơn phải làm, nhưng không chỉ có mình chúng ta giết hắn, còn có những người khác.”

Lý Đông Trạch nói với giọng bình tĩnh.

Lúc này, trong hạm đội không quân đang vây công Dodomeki trên bầu trời, bỗng có một chiếc khí cầu máy đơn độc bay xuống dưới.

Trong khí cầu máy, vài tên người hầu đi vào cabin và mở nắp một chiếc quan tài bàng lên:

“Ngũ công chúa, đã bắt đầu rồi.”

Trong quan tài vàng, ngũ công chúa Vera mở mắt ra và ngồi dậy, điều kỳ lạ là bên cạnh nàng còn có một chiếc quan tài vàng khác.

“Mở ra đi, bảo nàng bắt đầu tham chiến.”

Vera nói.

Vừa dứt lời, lại có người đẩy nắp quan tài nặng mấy tấn ra, một thiếu nữ tóc tết đuôi ngựa, mặc đồ tác chiến màu xám của quân phản loạn ngồi dậy.

Nàng nhảy ra khỏi quan tài vàng, giọng điệu hết sức lạnh lùng:

“Hy vọng tình hình bên ngoài giống như những gì ngươi nói, bằng không lát nữa ta sẽ giết ngươi.”

Vera mỉm cười và nói với thái độ dửng dưng:

“Tính No.9 vẫn nóng như thế nhỉ, chúng ta là đồng đội trong thế giới Siêu Đạo đấy.”

“Ta không cần đồng đội kém cỏi như ngươi.”

Vera nói với theo:

“Cẩn thận, cha ta còn cất giấu một vật cấm kỵ khác trên người, đó mới là át chủ bài của hắn.”