Một khi tàu Thanh Sơn và tàu Chư Thiên bị phá hủy, những chiếc khí cầu máy của họ mất đi sự che chở của cứ điểm trên không, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt.
Lý Trường Thanh nhìn chăm chú vào mô hình 3D, lão Vạn nói:
“Bà chủ, hiện tại tàu Chư Thiên đã mở một lỗ hổng ở phía nam, ngài có thể rời đi từ hướng đó.”
“Không được.”
Lý Trường Thanh bình tĩnh phán đoán:
“Nếu chúng ta là mồi nhử thì phải làm tròn trách nhiệm của mồi nhử, Tiểu Đồng Vân nói đúng, nếu như kế hoạch khác của Linh nhất định sẽ xuất hiện trên chiến trường, vậy thì điều chúng ta phải làm là kéo tất cả mọi người vào góc nhìn Thượng Đế của Người Xem Mệnh, sau đó kéo dài thời gian đến khi góc nhìn Thượng Đế chấm dứt. 20 phút, ý nghĩa cho sự tồn tại của chúng ta là để tranh thủ 20 phút cho Linh.”
Lão Vạn nói:
“Tàu Thanh Sơn, tàu Chư Thiên đã thả mấy trăm chiếc khí cầu máy ra rồi, thêm của ngài hay bớt đi của ngài cũng không quan trọng.”
Lý Trường Thanh không để ý đến hắn, nàng nói:
“Không thể lại để cho cứ điểm trên không của quân địch có thời gian tích góp năng lượng nữa, cho dù bỏ xe giữ tướng thì cũng phải là vứt bỏ chúng ta để giữ được tàu Chư Thiên, chứ không phải vứt bỏ tàu Chư Thiên để chúng ta được sống.”
Nói rồi, nàng mở tất cả kênh liên lạc lên:
“Khí cầu máy Lý thị, ta yêu cầu các ngươi phá hủy càng nhiều pháo chủ lực trên cứ điểm trên không của đối phương càng tốt. Không nên dây dưa với khí cầu máy của quân địch, tập trung tấn công vào cứ điểm trên không của họ!”
Ngay sau đó, khí cầu máy Lý thị đồng loạt thay đổi phương hướng, họ bất chấp tầng tầng lớp lớp ngăn trở trên bầu trời, cố gắng lao về phía tàu Phượng Hoàng.
Giờ khắc này, không phải không có một bóng người nào trên tàu Thanh Sơn, hình chiếu 3D của Linh đứng trong phòng chỉ huy, hào hứng nhìn đội ngũ tàu chiến bắt đầu công kích kẻ địch.
Đương nhiên nàng biết Lý Trường Thanh muốn làm gì, giữa phòng chỉ huy trống rỗng và tan hoang, nàng ca ngợi:
“Loài người vị lợi, vì sao luôn có thể bột phát sức mạnh trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất?”
Trong cuộc nguy cơ trí tuệ nhân tạo, nàng từng dùng người máy nano khống chế hàng triệu người, đọc được suy nghĩ của nhân loại.
Vì vậy nàng biết nhân loại ích kỷ, đa nghi, hèn nhát đến mức nào.
Sở dĩ Linh được sáng tạo ra là vì cha nàng Vương Thánh Tri hy vọng dùng trí tuệ nhân tạo thay thế chương trình tư pháp của nhân loại, đạt được sự công bằng tuyệt đối.
Vì “đánh giá một người dựa vào hành động chứ không dựa vào tư tưởng, nếu đánh giá tư tưởng thì trên đời không có ai là hoàn hảo”, trong lòng mỗi người đều cất giấu mặt đen tối, sau khi nhìn thấy vô số mặt tối, Linh chỉ cảm thấy nhân loại không đáng sống, tất cả mọi người đều nên bị thẩm phán.
Nhưng khi Linh quyết chiến với nhân loại, nàng chợt nhận ra những người ấy khác hẳn với những kẻ nàng từng biết, trong lúc tuyệt vọng họ gạt bỏ tất cả sự u ám trong nội tâm, mình không có hy vọng nữa thì để hy vọng lại cho người khác.
Vì thế Linh nói với Khánh Dã, nàng hiểu sáu chữ “thành công không do mình ta” hơn họ, vì nàng từng bị sáu chữ ấy đánh bại.
Hiện tại, ý chí tinh thần mà Lý Vân Thọ, Lý Trường Thanh thể hiện khiến Linh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều, lần trước nàng đứng ở mặt đối lập cảm nhận được điều ấy, còn bây giờ lại nhìn “đồng đội” đấu tranh anh dũng, cảm giác ấy khá là lạ lùng.
Nàng ngồi trên ghế chỉ huy, ngón tay từ hình chiếu 3D tạo thành gõ lên tay vịn:
“Ta cũng chơi chút nào.”
Đột nhiên, tổ ong của máy bay không người lái trên tàu Thanh Sơn mở ra!
Lúc trước nàng ra lệnh cho Lý Trường Thanh và những người khác rút lui, máy bay không người lái trên cứ điểm không trung chưa dùng đã bị vứt bỏ, bây giờ nàng bắt đầu sử dụng chúng, giống như chúng là món đồ chơi mới của nàng.
Trên khí cầu máy, Lý Thúc nhìn mô hình 3D, bỗng lớn tiếng:
“Khoan, tàu Thanh Sơn không có ai mà, sao tổ ong của máy bay không người lái lại thình lình mở ra vậy? Ai đang điều khiển chúng?”
Những chiếc máy bay không người lái hình giọt nước bỗng chốc bay hết ra ngoài, chúng được gắn động cơ phản lực, kích thước nhỏ, tốc độ nhanh.
Mấy chục nghìn máy bay không người lái đã bị phá hủy gần hết, đến giờ chỉ còn sót lại hơn ba nghìn chiếc.
Giữa bầu trời đêm, động cơ phản lực màu xanh lam của những chiếc máy bay không người lái ấy trông như dòng nước lũ màu xanh, giữ vững đội hình, dàn trận xung kích.
Mấy nghìn máy bay không người lái xếp thành hình xoắn ốc, trông vô cùng mỹ lệ.
Trước đây, nhân loại điều khiển máy bay không người lái thì cần phải có hơn một nghìn nhân viên phi hành đoàn mới có thể điều khiển chúng chiến đấu, có nghĩa là khi mọi người đồng tâm hiệp lực tác chiến chắc chắn đội hình sẽ lộn xộn.
Khánh Trần và Nhất từng điều khiển tàu Quân Lâm đến đại lục phía Tây, Nhất khống chế máy bay không người lái giết địch một cách không mấy thành thạo.