Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2929: Thế Hệ




Về phần bước chuyển biến rốt cuộc là gì, không ai có thể biết được.

Có người nhìn thấy số mệnh, nhưng lại giữ kín như bưng.

Trong thành phố số 20 đối ứng với Osaka ở thế giới ngoài, Jinguji Maki mặc váy trắng đi trên đường phố với vẻ tò mò.

Đây là lần đầu tiên cô bé đến thế giới trong, tức khắc bé đã bị thế giới mới lạ và kỳ quái này hấp dẫn.

Chỉ có điều, người đi trên đường đều xăm hai chữ “nô lệ” trên trán.

Hình chiếu hologram muôn màu muôn sắc cùng với nhà lầu nguy nga, nhưng lại là địa ngục trần gian.

Jinguji Maki nhìn về phía một người đàn ông trung niên:

“Xin chào, ngài có thể cho ta mượn điện thoại không? Ta muốn gọi một cuộc điện thoại.”

Người nọ quan sát xung quanh rồi nhìn Jinguji Maki với ánh mắt tò mò:

“Cô bé, sao ngươi lại chỉ có một mình? Người nhà của ngươi đâu rồi?”

Jinguji Maki suy nghĩ vài giây rồi trả lời:

“Ta đi một mình, muốn bảo người nhà đến đón ta. Có thể cho ta mượn điện thoại của ngài được không?”

Người đàn ông trung niên lại nhìn xung quanh, im lặng một lát rồi lấy điện thoại ra đưa cho bé:

“Vậy ngươi gọi điện thoại xong thì chú mời người ăn kem được không?”

Jinguji Maki ngoan ngoãn đồng ý:

“Được.”

Cô bé cầm lấy điện thoại, gọi vào số máy mà Jindai Kura bảo cô bé nhớ kỹ:

“A lô, Khánh Kỵ thúc thúc, ta đang ở...Chú à, nơi này là nơi nào?”

Người đàn ông trung niên nói:

“Thành phố số 20.”

Jinguji Maki nói:

“Ta đang ở thành phố số 20, có hình chiếu 3D một đám voi trên đỉnh đầu, bên cạnh có bảng hiệu đèn neon Quốc Tế Phương Đông, Khánh Kỵ thúc thúc ngươi đang ở thành phố số 5 sao, bây giờ đến đón ta? Được, ta sẽ ở yên đây chờ ngươi.”

Nàng chưa gặp Khánh Kỵ bao giờ, nhưng Jindai Kura lão sư nói cho nàng biết đây là một người đáng tín nhiệm.

Maki-chan trả điện thoại lại cho người đàn ông trung niên, ngoan ngoãn nói:

“Cảm ơn…”

Người nọ dụ dỗ:

“Người đón ngươi còn cách xa đây lắm, hắn đi từ thành phố số 5 đến đây ít nhất cũng phải mất hai ngày, ngươi về nhà với thúc thúc trước, trong nhà thúc thúc có kem.”

Maki-chan lắc đầu:

“Không được, Khánh Kỵ thúc thúc bảo ta ở đây chờ hắn, hắn sẽ đến đây nhanh thôi.”

Người đàn ông trung niên thấy cô bé không chịu đi với mình thì dứt khoát giơ tay lôi bé đi.

Nhưng người đàn ông vừa mới giơ tay ra thì ám ảnh chi môn bỗng xuất hiện ngay bên cạnh, Khánh Kỵ bước ra với khuôn mặt lạnh tanh, hắn cho người đàn ông trung niên một bạt tai:

“Bé gái nhỏ tuổi như thế mà cũng bắt nạt được à?”

Nói xong, Khánh Kỵ chưa hả giận, lại tát người đàn ông kia hết phát này đến phát khác, khuôn mặt chữ điền của người nọ bị tát sưng vù.

Maki-chan ở bên cạnh cảm thấy không đành lòng:

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, Khánh Kỵ thúc thúc, giết luôn đi.”

Khánh Kỵ:

“…”

Hắn chậm rãi quay sang nhìn cô bé, chẳng phải mọi người nói cô bé này là chút lương tâm còn sót lại của tổ chức Kỵ Sĩ à.

Đây mà là lương tâm còn sót lại?

Khánh Kỵ vặn gãy cổ người đàn ông trung niên rồi nhìn về phía Maki-chan, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, hắn rất tò mò về cô nhóc đồ đệ của Khánh Trần.

Hắn hỏi:

“Jindai Kura nói với ngươi về ta ra sao?”

Maki-chan nói một cách nghiêm túc:

“Hắn nói ngươi là người có thể tin tưởng được, Khánh Kỵ thúc thúc, chúng ta đi cứu tàu Thanh Sơn đi, Đồng Vân tỷ tỷ, Nam Canh Thần ca ca, Lưu Đức Trụ ca ca còn đang ở trên tàu Thanh Sơn.”

Khánh Kỵ hỏi:

“Thế nên ngươi xuyên đến đây là để cứu người.”

“Phải.”

Maki-chan trả lời:

“Jindai Kura lão sư nói, đây là số phận của ta và hắn.”

“Số phận của hắn?”

Khánh Kỵ suy tư.

Dường như hắn đã đoán ra được điều gì…

“Ngươi biết giết người không?”

“Không.”

Maki-chan nói

“Nhưng ta có thể học.”

Khánh Kỵ cười nói:

“Bây giờ ta tin ngươi là một Kỵ Sĩ rồi, nhưng giờ chúng ta chưa thể đến chiến trường ngay được, chưa đến lúc.”

“Hả?”

Maki-chan khó hiểu:

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

“Thu lãi trước đã.”

Khánh Kỵ nói:

“Jindai Kura nói cho ta biết ngươi có năng lực Bách quỷ dạ hành, vậy trước tiên giết hết tất cả ngụy quân và binh lính của đại lục phía Tây trong thành phố số 20. Đây là bài học đầu tiên của ngươi khi đến thế giới trong, giết người.”

“Làm sao để tìm ra họ, thành phố này lớn quá!”

“Rất đơn giản, những ai không có chữ nô lệ trên trán thì chết tất.”

Hai giờ sáng, trên vùng hoang dã của Trung Nguyên, tàu Thanh Sơn đã bị vô số khí cầu máy chặn đường.

Lý Thúc đứng trên boong tàu, nhìn các đồng đội đứng trước mặt mình:

“Các ngươi đều là thế hệ trẻ trong quân đội Lý thị, các ngươi biết vì sao mình còn sống không?”

Trong số những sĩ quan này, có sư huynh đệ ngày xưa cùng nhau tu hành trong biệt viện Thu Diệp, bọn họ cùng đi đánh người dự bị ảnh tử của Khánh thị, cùng uống rượu, cùng đua xe, cùng bước đi trên con đường nhỏ bên ngoài biệt viện Thu Diệp trong ánh hoàng hôn.

Có người là thế hệ trẻ tuổi được mấy người Lý Thúc bồi dưỡng, tất cả đều không quá 35 tuổi.