Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2864: Tiến Trình Sửa Đổi 44




Tiến độ sửa đổi ngày hôm nay là 794-813.

Cuối cùng cũng qua chương 800, nghĩ đến việc ác mộng sửa văn sắp kết thúc là trong lòng ta lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Hồi mới bắt đầu tu chỉnh, có vài độc giả nói ta sắp bỏ hố tới nơi rồi, thật ra viết tiến trình sửa đổi cũng là vì suy xét đến phương diện này, một mặt để mọi người hiểu được rốt cuộc sửa cái gì mà không cần xem lại từ đầu, mặt khác là để báo cho độc giả biết ta còn sống, chưa đem con bỏ chợ...

Đương nhiên, đôi khi thấy mình viết phần sau không đạt đến độ lý tưởng trong lòng thì cũng có ý định kết thúc, nhưng một câu chuyện phải có đầu có cuối, tác giả phải chịu trách nhiệm với nó.

Nói thật, sửa chương cũ rất mệt, còn mệt hơn ta tưởng, cũng may là sắp xong rồi.

Vào cái ngày ta quyết định tu chỉnh câu chuyện này, ta đã cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu, thật ra ta có thể cảm nhận được nền văn học mạng đang dần trở nên xốc nổi, và cũng chướng mắt bầu không khí mù quáng ấy, đề tài nào kiếm ra tiền là lao đầu vào viết, motif nào được nhiều người yêu thích là nhao nhao học theo, thành tích của truyện này không khả quan thì vội vàng kết thúc để viết truyện khác.

Kết quả ngày hôm đó nghĩ lại hành vi chiếu lệ tăng tốc độ viết phần sau để kết truyện của mình quả thực là có lỗi với tâm sức mình bỏ ra cho bộ tiểu thuyết này, cũng rất bốc đồng nữa.

Hồi viết kết cục của Đại Vương thành đầu voi đuôi chuột ta đã rất hối hận, lúc viết Đệ Nhất Danh Sách, để phần kết đạt đến hiệu quả như mình mong muốn nên đã xin nghỉ hơn mười lần.

Có độc giả hỏi ta vì sao không dứt khoát dừng cập nhật hoặc xin nghỉ...Thật ra khi viết cái kết cho Đệ Nhất Danh Sách, ta xin nghỉ cũng đã bị mắng thảm lắm rồi.

Sửa văn sẽ bị một nhóm người mắng, xin nghỉ sẽ có nhóm khác mắng…

Nhưng với trình độ của ta quả thực không thể giải quyết một cách dễ dàng, ta là một tác giả đổi nghề giữa chừng, kinh nghiệm có được dựa hết vào việc đọc truyện nhiều, đột nhiên hứng lên muốn viết câu chuyện của mình ra, chẳng hiểu ra sao đã làm cái nghề này rồi.

Ta cũng không có bản lĩnh gì, cho nên không thể vừa liên tục cập nhật chương mới vừa hoàn thiện phần kết.

Kết truyện là một việc quá khó khăn, đặc biệt là trường thiên siêu dài gần 400 vạn chữ như Nhân Danh Bóng Đêm, trước kia ta chưa từng viết truyện nào dài như thế.

Thế nên muốn viết phần kết thì cũng chỉ có thể từ từ. Suy nghĩ lại kết cấu, suy nghĩ lại cách diễn giải phần kết.

Để bản thân thư thả, xem xét lại câu chuyện này thật kỹ, cố gắng làm nó hay hơn, bớt xốc nổi, bớt mệt mỏi, sau đó dưỡng sức để hoàn thành, đây là ý nghĩ của ta.

Lạc đề rồi, nội dung hôm nay đã phát triển đến đoạn Lý Thần Đàn tách Trung Vũ ra ném đến đại lục phía Tây.

Phương hướng sửa đổi chính vẫn là giải quyết vấn đề logic của ba người Đại Vũ, Trung Vũ, Tiểu Vũ, để cho Trung Vũ xuất hiện được tự nhiên hơn.

Phải đến hôm nay ta mới phát hiện mình quên viết sự ràng buộc Xích Tâm Cổ của Trung Vũ, ta hãy còn đang nghĩ xem có cần dành nhiều câu chữ hơn để viết về thứ này không.

Về phần mạch suy nghĩ chỉnh sửa tổng thể về đại lục phía Tây, có lẽ sẽ cho nhóm nhân vật chính của Khánh Trần xuất hiện sớm hơn chứ không để hắn chiến đấu ở đây một mình.

Ngoài ra cũng sẽ cắt giảm độ dài của bộ phận đại lục phía Tây này, phần cuối còn có một trận chiến diễn ra ở nơi này, đến lúc đó sẽ viết thêm. Nhưng trọng điểm vẫn là đại lục phía Đông.

Viết xong Nhân Danh Bóng Đêm, có lẽ ta sẽ sửa sang lại Đệ Nhất Danh Sách, Đại Vương Tha Mạng, có khả năng sẽ viết lại nửa sau của Đại Vương Tha Mạng, Đại Người Chơi là bộ đầu tiên trong bộ ba tác phẩm thì cũng cần chỉnh sửa, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra nên bắt tay sửa từ đâu.

Nên là với một mớ việc tạp nham cần làm như thế chắc hẳn sẽ từ biệt rất lâu nhỉ? Ta cũng không chắc nữa.

Có lẽ khi nào có xúc động viết truyện thì đột nhiên sẽ có truyện mới.

Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi, chủ đề của chương này là phê bình và tự phê bình.

Hẹn mọi người ngày mai!