Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2843: Tiến Trình Sửa Đổi 23




Tiến độ sửa đổi ngày hôm nay là chương 480 – 495.

Nội dung chỉnh sửa chủ yếu là sửa tiếp phần sửa đổi trước đó, ngoài ra trong lần đầu tiên Khánh Trần tấn công Osaka, hắn không chủ động bại lộ thân phận Joker để lại một quân bài ở lại, hành động này hơi thừa thãi.

Hiện nay mạch truyện đã phát triển đến đoạn Khánh Trần chém đứt một cánh tay của Jindai Yunhe và bị nhốt ở căn cứ A02. Hắn xuyên không trở lại, tập kích ở Osaka, lần đầu tiên gặp được Jinguji Maki.

Maki - chan là một cô bé rất đáng yêu.

Vốn dĩ ở phần này ta định viết ngược hơn cơ, cho Khánh Trần khổ hơn nữa, nhưng mà nghĩ lại, nếu sau khi chỉnh sửa, gia chủ Jindai đã xác định phải dùng Khánh Trần để hãm hại Jindai Senaka thì chắc chắn sẽ không để cho thể xác này trông quá thảm, bằng không Jindai Senaka nhất định sẽ không đoạt xác Khánh Trần.

Thế nên tình tiết này sẽ không ngược hơn nữa.

Mặt khác, bỏ xưng hô “onii - chan”, khi ấy đưa ra cách gọi này là để cho Jinguji Maki có vẻ đáng yêu hơn, nhưng bây giờ đọc lại thì phát hiện hơi gượng.

Bây giờ cảm thấy bùi ngùi, bởi vì hồi viết đến đoạn này ta bị gãy xương cẳng chân.

Ta còn nhớ mạch truyện khi ấy đáng lẽ phải hoàn chỉnh và liền mạch lắm, trạng thái của ta vẫn còn tốt, nhưng mà đột nhiên bị cắt ngang.

Mới đầu bị gãy chân thì ta vẫn còn lạc quan, cảm thấy gãy chân chứ có phải gãy tay đâu, nhất định có thể nằm trên giường tiếp tục viết truyện.

Ta mua giá đỡ laptop trên giường, bảo bà xã lắp máy tính giúp mình, kết quả là chẳng viết nổi chữ nào.

Khoảng thời gian ấy ta đau lắm, cứ tối đến là tỉnh giấc ít nhất năm, sáu lần, ban ngày cũng không tập trung được.

Điều kinh khủng nhất là buổi tối khi ngủ sẽ động đậy chân trong vô thức, sau đó đau điếng người luôn.

Với cả dù đi đâu cũng phải nhờ vợ đỡ, đi vệ sinh thôi cũng mệt chết rồi.

Trên thực tế, đến tận bây giờ chân của ta chưa lành hẳn, lúc xuống dưới tầng vẫn phải bước từng bậc từng bậc một, không thể bước nhanh như trước, mỗi khi trời mưa là lại đau, nhiệt độ xuống dưới 25 độ cũng đau.

Cuối năm sau khi kết thúc bộ tiểu thuyết này, có lẽ ta còn phải đến Bắc Kinh và Thượng Hải để phẫu thuật thêm lần nữa.

Ngoài ra, bây giờ chân không thể duỗi thẳng, cũng không thể gập hẳn chân lại, không ngồi xổm được, ta không có thời gian phục hồi chức năng.

Hiện giờ ta không dám ở bên ngoài quá lâu, bởi vì không thể ngồi xí xổm, mà ở ngoài phần lớn đều dùng bệ xí xổm...

Ta cảm thấy có lẽ là có di chứng rồi, nhưng cứ trì hoãn mãi không có thời gian tập phục hồi chức năng.

Hôm nay nói chuyện phiếm một lát, các bạn coi như một câu chuyện cười thôi, buồn vui của mỗi người không tương thông mà...

Được rồi, nói đến đây thôi.

Hẹn mọi người ngày mai!