Không thể mở dù trước khi tiến vào hố trời.
Điều khó nhất của thử thách này nằm ở hai điểm, điểm thứ nhất là rơi từ độ cao 6000 mét, tìm kiếm hố trời nhỏ như lỗ kim trên mặt đất.
Phải biết rằng Khánh Trần không mặc quần áo Phi Thử, lại nhảy xuống từ máy bay đang bay với tốc độ cao, hắn phải tính toán quán tính là lộ tuyến chính xác để tránh lệch khỏi hố trời quá xa.
Sau khi rơi xuống, dưới tình huống không có quần áo Phi Thử, hắn còn phải liên tục điều chỉnh phương hướng của mình, để tránh trực tiếp ngã chết trên mặt đất!
Khó khăn thứ hai chính là sau khi tiến vào hố trời phải mở túi nhảy dù ra, cấp tốc bung dù ở khoảng cách thẳng đứng 90 mét để giảm lực cản.
90 mét này thoạt nhìn rất sâu, nhưng đối với kỵ sĩ rơi xuống từ tốc độ cao mà nói, một khi không hoàn toàn mở dù ra, ngã trên mặt đất sẽ chết.
Hơn nữa, người cầm dù rất có thể sẽ bị treo trên các vách tường của hố trời, dẫn đến chiếc dù và người cuộn lại với nhau, rơi đến tan xương nát thịt.
Cho nên, cho dù là nguy hiểm như Wingsuit Flying, cũng chỉ có thể coi như khúc dạo đầu của hai hạng Sinh Tử Quan này.
Không có kinh nghiệm Wingsuit Flying, không khống chế được cơ thể của mình và luồng không khí trên không trung, kỵ sĩ hoàn toàn không có cơ sở thách thức hai hạng Sinh Tử Quan này!
Trong mắt Khánh Trần, chỉ còn lại hố trời sâu thẳm trong khu phức hợp kiến trúc mặt đất.
Hắn liên tục điều chỉnh tư thế, để cho mình cách hố trời gần hơn một chút.
Nhưng chỉ một trận gió thổi qua mặt đất, không ngờ lại thổi Khánh Trần ra xa hơn một chút, giờ khắc này, hắn gần như muốn kéo chốt an toàn của dù để nhảy ra trước, nhưng cuối cùng Khánh Trần vẫn nhịn xuống.
Sinh mạng của hắn không thể nào xác định được còn bao lâu, bảy ngày, hoặc là ngay cả bảy ngày cũng không tới.
Hắn không thể nào xác định nếu như lần này không thách thức, lần sau có còn cơ hội trở về hay không!
Không quan trọng.
Nhiều người tiễn ngươi một đoạn đường như vậy, chính là muốn thấy ngươi đột nhiên rút Hắc Đao thành thần, sau đó chém chết toàn bộ đám khốn khiếp ở lục địa phía Tây kia.
Lúc này không thể kinh sợ nữa.
Hắn hoàn toàn buông lỏng tay phải đang nắm chặt chốt an toàn ra.
Càng đến gần mặt đất, Khánh Trần lại càng không có cảm giác nguy hiểm mà vẫn nở nụ cười.
Lúc này, bên cạnh hố trời ở Guatemala, có cư dân ở trong nhà kinh ngạc nhìn lên bầu trời, hắn chỉ cảm thấy Khánh Trần trên không trung cùng mặt trời chồng lên nhau, toàn thân tỏa ra ánh sáng.
Khánh Trần nhìn hố trời phía dưới mình.
Giờ khắc này, Khánh Trần nhắm mắt lại, hắn giống như sắp đặt mình chìm trong biển sâu, dần dần chìm xuống.
Xung quanh là áp lực của triều tịch Thiên Quân, trong thủy triều này, cá voi xanh đầy màu sắc phát ra tiếng nghẹn ngào, bầy cá heo xoay quanh hắn.
Đó là luồng không khí.
Tất cả luồng không khí đều có quỹ tích vô hình, bị Khánh Trần hình dung giống như thần tích vậy, hắn giang hai tay ra sức bơi đến trung tâm thế giới.
Ngay sau đó, Khánh Trần mở mắt ra, hố trời gần ngay trước mắt!
Cư dân gần đó yên lặng nhìn, bóng dáng Khánh Trần gào thét rơi xuống, đầu đâm thẳng vào trong hố trời tối tăm!
Có người ở gần đó, vội vàng chạy ra khỏi nhà, chạy về phía mép hố trời.
“Hắn ngã chết trong đó rồi phải không?”
“Chắc chắn đã chết rồi! Rơi vào đó thì còn sống sao được?” Càng ngày càng có nhiều người vây lại, nhao nhao chạy về phía hố trời.
Chỉ là, sau khi họ chạy đến nơi lại do dự không dám tới gần.
Người đàn ông nào có lá gan lớn mới chậm rãi đi tới, khi đi tới mép hố trời, hắn thật cẩn thận nằm sấp trên mặt đất, thò đầu nhìn vào trong hố trời sâu thẳm.
Trong phút chốc, trong hố trời chợt bộc phát ra hào quang màu vàng chói mắt.
Hào quang kia như một thanh trường kích, bắn lên bầu trời!
Âm thanh ầm ầm vang lên, tất cả mạch điện máy biến thế trong phạm vi mười lăm km, toàn bộ đều nổ tung vì không chịu nổi điện tích kinh khủng này, bạo phát ra khói xanh.
Cư dân vây xem hoảng sợ nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời trời đất đều biến đổi, vạn vật kinh sợ.
“Mau nhìn lên bầu trời kìa!”
Có người hét lên như vậy.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, đã thấy “Trường kích” màu vàng kia đâm về phía bầu trời, nơi ban đầu có một mảng lớn mây trắng trôi lơ lửng lại xuất hiện một vòng xoáy mây trắng treo ngược trên bầu trời. Giống như bầu trời đã bị đâm thủng.
Hơn mười phút sau, chiếc máy bay tư nhân kia dừng tại sân bay Guatemala, trước khi xuống máy bay, nhân viên phi hành đoàn xuống kiểm tra phòng hành lý trước, nhưng Khánh Trần không còn ở đó, đã sớm không thấy bóng dáng đâu rồi.
Đếm ngược về không.
Xuyên không.
Khánh Trần nhìn thoáng qua ánh nắng buổi chiều ngoài cửa sổ Victor số 78 và mỉm cười, hắn không nhắc đến chuyện vừa xảy ra với ai.
Hắn chỉ quay đầu nhìn về phía Nhện Đen: “Nhất sẽ gửi danh sách và địa chỉ cho ngươi, có một nhóm người du hành thời gian mới tới, hãy đi chỉ huy họ đi.”
Nhện Đen quay lại và đi ra ngoài: “Hiểu rồi.”
Khánh Trần nói với Tiểu Tam: “Tiếp tục đi.”
Sau một khắc, càng nhiều gián trong đướng cống ngầm tập hợp về phía vết nứt kia, chúng bò xuống dưới khe hở, sau khi tiến vào địa cung thì chia nhau tìm đường ra.
Tuy nhiên, bọn chúng đã cực khổ tìm kiếm sáu giờ, toàn bộ địa cung ngoại trừ có một hành lang cầu thang dài, tất cả những nơi còn lại đã bị chặn.
Phong tỏa rất kỹ lưỡng.
Ngoài ra còn có mấy chục tòa phòng ốc trong toàn bộ địa cung, một con gián nhỏ bò vào phòng ở số 7.
Căn phòng đầy bụi bặm, không có gì cả.
Lúc này, con gián nhỏ từ từ ngước mắt nhìn lên trần nhà, đập vào mắt đầu tiên là một đôi chân khô khốc đang lơ lửng trên trời, sau đó ngẩng đầu lên lại nhìn thấy trên trần nhà treo mấy chục thi thể khô!
Những xác chết khô bị siết chặt cổ, tất cả đều là phụ nữ, váy dài màu trắng bởi vì đã từ thời đại xa xưa mà biến thành màu xám.
Lúc Tiểu Tam thông qua tầm nhìn của gián nhìn thấy cảnh này, càng run rẩy sợ hãi!
Ở dưới đất này, sao còn để nhiều xác chết khô quỷ dị như vậy?
Hắn khống chế con gián nhỏ tiến vào tất cả biệt thự, đã thấy một nửa biệt thự trong địa cung này đều trống rỗng, mà nửa còn lại tất cả đều là thi thể phụ nữ treo cổ.
Thật kỳ lạ, tại sao lại có một nơi quỷ dị như vậy.
Tiểu Tam trầm tư một lát, thúc giục một con gián nhỏ theo vách tường cầu thang kia bò lên trên.
Không biết leo bao lâu, mãi đến khi bị một cánh cửa chặn tại chỗ.
Cửa và vách tường liên kết rất chặt chẽ, căn bản không chui ra được.
Cũng chính là lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy Quốc vương Roosevelt và công tước Phong Bạo lần lượt đi về phía địa cung.
---
Hiện tại tác giả đang điều chỉnh nội dung truyện chút nên sắp tới sẽ là các chương với nội dung là NỘI DUNG CHỈNH SỬA của tác giả. Mình sẽ đặt 10 TLT 1 chương full thôi.
Mình vốn tính sẽ bỏ qua và đợi có nội dung mới, nhưng nghĩ lại, việc này sẽ giúp các bạn có được tương tác tốt hơn với bộ truyện. Đồng thời cũng sẽ cảm nhận như được tâm sự trực tiếp với tác vậy. Trong các chương sau có rất nhiều chi tiết không có trong truyện nhưng thật sự RẤT CẦN để bạn nắm bắt cốt truyện ó. Hiếm có dịch giả nào chịu bỏ tiền ra dịch lắm, hy vọng các bạn vẫn sẽ ủng hộ mình với các chương này nha.
Đây cũng xem như món quà Trung Thu nhỏ mình mạn phép gửi tới, mong các bạn nhận cho ạ. Yêu các quý độc giả với năng lượng của mặt trời.