Bây giờ, rốt cục bị đàn ong bọ ngựa tìm được phương thức xâm nhập vào. Khánh Trần cũng biết công tước Bạch Ngân đã lợi dụng tình cảm để cướp đi vật cấm kỵ Chén Rượu Độc từ trong tay công chúa của Vương quốc Roosevelt.
Theo lý thuyết, lúc này công tước Bạch Ngân đã chết, Chén Rượu Độc cũng nên hoàn toàn bị nhấn chìm trong dòng sông lịch sử, Vương quốc Roosevelt sẽ không còn cách nào đánh thức bảy vị lão tổ tông tỉnh lại.
Nhưng Khánh Trần vẫn có sự lo lắng mơ hồ, luôn cảm thấy nếu không giết chết hoàn toàn những lão già này thì vẫn tồ tại một tai họa ngầm.
Nếu thực sự để Vương quốc Roosevelt đánh thức bảy người xem mệnh bán thần này, e là Đông Đại Hoàn sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Khánh Trần nhìn về phía Tiểu Tam:
“Đàn ong bọ ngựa của ngươi có thể trực tiếp phá hủy nơi đó không? Hoặc giết người nằm trong quan tài vàng đó?”
Tiểu Tam lắc đầu:
“Khe hở kia rất nhỏ, chỉ có con ong bọ ngựa trinh sát nhỏ mới có thể chui vào, chúng nó không có nhiều sức, chỉ sợ không mở được nắp quan tài vàng. Một cái nắp quan tài vàng cho dù có mỏng đến đâu, tinh xảo đến đâu, ít nhất cũng phải nặng bảy hoặc tám tấn, thậm chí có thể nặng hơn một chục tấn, mà thực sự không phải trong lượng mà một con ong bọ ngựa nhỏ có thể cạy ra.”
Khánh Trần suy nghĩ một lát rồi nói:
“Căn cứ dưới lòng đất kia ở vị trí nào?”
Tiểu Tam suy nghĩ một lúc và nói:
“Chắc là ở ngay phía trên hoàng cung, nhưng căn cứ dưới lòng đất đó chỉ được ngăn cách bởi một tín đạo, ngài có thể thấy nó không dẫn tới những nơi khác. Lần trước lúc ngài đi ngang qua, ngài đã sử dụng một con ong bọ ngựa để thử thăm dò đường rồi đó.”
…
Nửa đêm, Khánh Trần ngồi trên Thanh Sơn Tuyệt Bích của Kình Đảo, hai chân hắn thả ở bên ngoài vách núi, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm.
Phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân, sau đó lại dừng lại.
Khánh Trần quay đầu lại nhìn, rõ ràng là Jindai Kura, đối phương ngồi bên cạnh hắn vừa cười vừa nói:
“Nhớ lần cuối cùng trò chuyện với ngươi, cũng là rìa vách núi, nhưng dường như tâm trạng của ngươi lần nào cũng không tốt lắm.”
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi nói:
“Trong ấn tượng của ngươi, Lý Vân Thọ là người như thế nào?”
“Không có đặc điểm gì cả.”
Jindai Kura bĩu môi:
“Trên thực tế ai cũng có đặc điểm ngoại trừ hắn, người này nếu đặt ở trong đám đông, ngươi cũng rất khó có thể chú ý đến hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Khánh Trần gật đầu:
“Đúng vậy, lúc ta ở trang viên chỗ sườn núi cũng đã từng bỏ qua hắn, như thể không có cảm giác hắn tồn tại vậy. Không cãi nhau với ai, cũng chưa từng làm chuyện gì đặc biệt có quyết đoán, ta cũng chỉ chú ý đến một người như vậy bởi vì hắn là cha của đồ đệ Lý Khác của ta. Mọi người đều nói hắn có uy nghiêm rất cao ở Lý thị, nhưng ta thường tự hỏi, tại sao những người như vậy có uy nghiêm cao thế chứ? Còn về phần hắn làm gia chủ, lại không một ai đứng ra tranh giành. Ngươi xem, trước đây Khánh thị chúng ta còn làm loạn đến cỡ nào. Hử?”
Jindai Kura quay đầu.
Khánh Trần nói:
“Bây giờ ta đã biết tại sao mọi người đều nể phục hắn rồi.”
“Ta cũng vậy.”
Jindai Kura nói.
“Đôi lúc chúng ta sẽ phải hối hận khi trở thành người du hành thời gian.”
Khánh Trần xúc động nói.
“Nếu ta không phải là một người du hành thời gian, có lẽ bây giờ ta vẫn còn là một sinh viên bình thường, cuộc sống có thể thành công hoặc không thành công nhưng chắc chắn sẽ không có nhiều khó khăn như những chuyện đã qua.”
Khánh Chuẩn.
Triệu Minh Khả, Vương Vũ Siêu.
Lý Tu Duệ.
Lý Vân Thọ.
Hà Kim Thu…
Nếu nói cuộc đời là vũ trụ mênh mông, như vậy những cái tên này chính là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời Khánh Trần.
Hắn lắc đầu:
“Bây giờ ta thậm chí có thể đột nhiên nhớ lại, lúc ta đang ở trong trang viên ở sườn núi, Lý Vân Thọ lặng lẽ nhìn vào ánh mắt của Lý Khác. Khi đó ta không cảm thấy có gì đặc biệt, bây giờ mới cảm thấy ánh mắt kia sâu đậm cỡ nào.”
Jindai Kura bỗng nhiên nói:
“Nhưng nếu ngươi chưa từng thấy qua họ trong sinh mệnh, vậy ngươi sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Khánh Trần hơi sửng sốt.
Jindai Kura cười nói:
“Nếu trong sinh mệnh chưa từng có người này, chỉ có những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, chỉ có mặc cả với người khác mấy đồng một cân bắp cải, vậy thì khác gì với sống vô ích. Sau này lúc ngươi nghĩ đến con người của Jindai Kura này, ngươi sẽ cảm thấy, wow, làm sao hắn lại lợi hại như thế, làm sao hắn lại tốt…”
“Dừng lại, dừng lại.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Ngươi có thể biết liêm sỉ một chút không.”
Jindai Kura hỏi:
“Anh lại định đi liều mạng ư, cho nên mới sống một mình ở đây sao?”
Khánh Trần gật đầu:
“Ừm, ta dự định sẽ khiến cho lục địa phía Tây nợ máu phải trả máu, ngoài ra, ta đã tìm được một con át chủ bài ở trong Vương thất của lục địa phía Tây, phải tìm cách hủy diệt…”
“Có chắc chắn không?”
Jindai Kura hỏi.
“Không chắc lắm.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Phải cẩn thận với người xem mệnh.”
Lúc này, Khánh Trần ho dữ dội đứng lên, lần này giống như muốn ho đến nỗi ép cả phổi ra ngoài.
Jindai Kura giật mình:
“Ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.”
“Đúng vậy.”
Khánh Trần suy nghĩ một chút và nói:
“Tất cả phải trở nên tốt hơn mới nói được, nếu không, sau khi đồng hóa với thế giới đều sẽ tan thành tro bụi.”
Nhưng quan trọng nhất chính là, thật ra ngay cả Nhậm Tiểu Túc cũng chưa chắc có thể nói rõ bản thân thành thần như thế nào, trong quá trình Nhậm Tiểu Túc tiêm thuốc để đồng hóa với thế giới cũng phải dùng Chân Thị Chi Nhãn để khắc chế, bản thân Nhậm Tiểu Túc cũng mơ màng không hiểu, tất cả đều là do may mắn.
Khánh Trần có niềm tin thành thần không? Không chắc chắn.
“Ngươi muốn hoàn thành hai hạng sinh tử quan cuối cùng sao?”
Jindai Kura hỏi.
“Ta cũng không thấy ngươi tập luyện trước, nội dung của hai hạng cuối cùng là gì.”
“Đánh cược cho số phận.”
Khánh Trần cười nói:
“Hai sinh tử quan cuối cùng là kết thúc những sinh tử quan khác, ngược lại cũng không khó khăn như vậy, ngươi chỉ cần giao mạng cho số phận.”
Jindai Kura đứng dậy:
“Yên tâm làm việc của ngươi đi, bên lục địa phía Đông này đã có chúng ta, ta đã đến được Tây Nam rồi, bất luận thế nào ngươi cũng phải nhớ còn nợ ta một bữa rượu.”
Khánh Trần đứng dậy đi xuống Thanh Sơn Tuyệt Bích, hắn đi đến trước mộ của Hà Kim Thu, thì thầm:
“Cảm ơn các ngươi.”
Nó giống như một lời tạm biệt.