Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2804: Không Cứu Được Thế Giới




Lý Vân Thọ nhìn hình chiếu 3D một cách bình tĩnh, hắn nhìn từng chiếc từng chiếc khí cầu máy của Lý thị tiếp tục tấn công lên bầu trời, chúng bốc khói đen cuồn cuộn, giống như dũng sĩ đang vẫy cờ.

Tấn công, sau đó bị bắn rơi.

Lý Vân Thọ suy nghĩ:

“Thật ra ta không muốn gia chủ chút nào, nếu không phải lúc trước thất đệ giành mất vị trí thì có lẽ ta muốn làm Kỵ Sĩ hơn. Trên thực tế Lý thị vốn phải là hậu duệ của Kỵ Sĩ Lý Ứng Duẫn, vì thế ta vừa mới sửa lại lời ngươi nói, tuyệt đối đừng xem thường Kỵ Sĩ.”

Lý Vân Thọ khom lưng với người phụ nữ Lý thị kia:

“Xin lỗi, ta quá vô dụng, ta làm gia chủ mà lại không bảo vệ được Lý thị. Nếu lão gia tử vẫn còn trên đời, chắc chắn hắn sẽ làm tốt hơn ta.”

Công tước Hắc Thủy nhìn chằm chằm vào Lý Vân Thọ, hòng tìm ra manh mối gì đó từ trên người đối phương.

Lý Vân Thọ lại nhìn về phía hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh:

“Trong hàng nghìn năm qua, vô số người đã đặt chân đến mảnh đất này, muốn chinh phục nơi này, đánh bại nơi này, quả thực bọn ta từng bị chinh phục, từng bị đánh bại, nhưng cuối cùng bọn ta vẫn đứng vững ở chỗ này. Không phải là ta đang uy hiếp, mà ta muốn cho ngươi biết, có lẽ ngươi thật sự có thể nô dịch người dân ở đây trong khoảng thời gian ngắn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người có thể đá các ngươi ra ngoài, hoặc giết chết toàn bộ các ngươi.”

Công tước Hắc Thủy cười khẩy:

“Chỉ dựa vào người à?”

Lý Vân Thọ lắc đầu bình tĩnh:

“Ta không làm được.”

Những người phụ nữ Lý thị dần dần thôi nức nở, họ không biết gì cả, cho nên nước mắt của họ là thật, tiếng thút thít cũng là thật.

Những lời mắng chửi dành cho Lý Vân Thọ cũng là thật.

Mà Lý Vân Thọ chịu đựng tất cả, không nói một lời.

Nhưng bây giờ, họ bỗng nhận ra, sự việc tiếp diễn không như những gì họ nghĩ, sống lưng của gia chủ vẫn thẳng tắp.

Công tước Hắc Thủy lại nhếch miệng cười nhạt:

“Ngươi cảm thấy mình không làm được, vậy thì dựa vào cái gì để giết bọn ta? Dựa vào Khánh Trần ư?”

Lý Vân Thọ vẫn lắc đầu:

“Dựa vào ý chí bất khuất của bọn ta.”

Công tước Hắc Thủy sửng sốt, ngay sau đó hắn cười phá lên, tất cả người da trắng cũng cười ha hả, như thể nghe được một câu chuyện cười khôi hài lắm.

Có người nói với giọng điệu rất lố:

“Ý chí bất khuất có thể làm vũ khí được à? Có phải hôm nay còn có mai phục nữa không, tàu Chư Thần và tàu Thanh Sơn đâu, mau lái chúng ra đây.”

Lý Vân Thọ nói:

“Chúng đã đến Tây Nam rồi.”

“Vậy chỉ e bây giờ ngươi phải nhìn xem đám đàn bà nhà các ngươi sẽ có kết cục thế nào.”

Công tước Hắc Thủy nói:

“Nói nhiều cũng không cứu được thế giới đâu.:

Bỗng nhiên, Lý Vân Thọ mỉm cười:

“Bốn tháng trước, ta từng trò chuyện với ông lão trên núi Ngân Hạnh một lần, bọn ta hàn huyên về nhiều thứ, nhân văn, triết học, cờ vây, và cả tương lai. Sáng hôm nay, có một người tên là Khánh Kỵ đến trang viên Bán Sơn, hỏi ta có hối hận không.”

“Hử?”

Công tước Hắc Thủy nhíu mày, đang nói vớ vẩn gì thế.

Lý Vân Thọ nói:

“Khánh thị luôn khinh thường người khác, họ nói họ thành công không phải chỉ dựa vào niềm tin của ta, họ nói họ có quyết tâm đạp đổ hết thảy, bắt đầu lại từ đầu. Họ luôn rêu rao quân đội của mình mới là đội ngũ tinh nhuệ nhất, dũng mãnh gan dạ nhất Liên Bang, như thể tất cả mọi người kém hơn họ. Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi nhìn xem, cũng cho họ nhìn xem, niềm tin của Lý thị rốt cuộc là gì.”

Đã đến giờ.

“Ta dùng tính mạng của 31992 người Lý thị, ta dùng tính mạng của 810 nghìn người già và tàn tật còn ở trong thành phố này để kéo các ngươi xuống địa ngục.”

“Khánh Trần và những người khác đã làm quá nhiều vì mảnh đất này rồi, bây giờ đến lượt bọn ta.”

Trong mắt mọi người, Lý Vân Thọ luôn mang hình tượng quân tử ôn nhuận như ngọc, hắn làm việc không nóng không vội, thậm chí có phần mềm mỏng.

Giống như dù có chuyện tức giận đến mấy thì hắn cũng sẽ không nổi đóa với người khác.

Mà hiện giờ, Lý Vân Thọ đứng trong cứ điểm trên không Hắc Thủy rộng lớn, kiên định như một người võ sĩ.

Công tước Hắc Thủy vô thức cảm thấy chuyện chẳng lành sắp xảy ra, nhưng lại không biết là chuyện gì.

Chẳng lẽ có số phận mà Người Xem Mệnh cũng không nhìn thấy được ư?

Giờ khắc này, Lý Thúc đã áp giải một nhóm tù phạm vào ngục giam số 18.

Cửa sập mở ra, nhưng bên trong đã không giống như ngục giam mà Khánh Trần nhìn thấy trước kia.

Không có phòng giam, không có tù phạm, chỉ có nhân viên công tác mặc áo trắng đi đi lại lại.

Mà trong ngục giam số 18 là một đầu đạn hạt nhân dài 8 mét, đường kính 2.1 mét, nặng 27 tấn.

Liên Bang sau khi thành lập đã tiêu hủy toàn bộ vũ khí hạt nhân, nhưng tư liệu nghiên cứu lại không bị tiêu hủy, hiện nay Khánh thị đã lặng lẽ nắm giữ nó.

Ngươi có thể không cần thanh kiếm này, nhưng lại không thể không có nó.