Tâm trí của nàng không ở trong vũ hội, mà nàng đang tưởng tượng Khánh Trần giờ đang làm gì, tâm trạng của hắn ra sao.
Tiệc sinh nhật huy động nhân lực rầm rộ, món quà sinh nhật độc đáo, có lẽ cả đời này nàng sẽ không bao giờ có được một lần nữa.
Có đôi khi cuộc đời là vậy, đột nhiên một ngày nào đó ngươi nhìn thấy một phong cảnh mỹ lệ, ngươi gặp được người khiến ngươi choáng ngợp vì vẻ đẹp của đối phương, trải qua một việc khắc cốt ghi tâm nào đó, hết thảy tăm tối của quá vãng được soi sáng, quãng đời còn lại chỉ xứng là dư âm của giờ khắc ấy.
Đó chính là tâm tình của Nhện Đen vào lúc này.
Hầu tước Winston đi đến bên cạnh nàng, thấy nàng vui vẻ, bèn cười hỏi:
“Có thể mời ngươi một điệu nhảy không?”
Ý cười trên mặt Nhện Đen phai nhạt, nàng quay sang nhìn hắn:
“Không được, bắt đầu từ ngày mai hãy giao cho ta tất cả công việc của các ngươi dưới dạng tài liệu, ta phải biết các ngươi có thể làm gì, không thể làm gì.”
Winston lắc đầu cười:
“Nếu ngươi từng là đao phủ của tổ chức Người Hành Quyết, lẽ nào còn cần bọn ta báo cáo việc cơ bản nhất này à?”
“Làm theo lời ta.”
Nhện Đen nói.
“Được rồi.”
“Vì sao các ngươi lại nghe lệnh ông chủ?”
Nhện Đen hỏi.
“Ở thế giới ngoài hắn tóm cổ tất cả bọn ta ra.”
Winston nói với giọng bất đắc dĩ:
“Thật ra ta ẩn nấp rất kỹ, sống ở vùng ngoại thành khỉ ho cò gáy rồi đấy, kết quả thành viên của Hội Phụ Huynh đi xe máy gần bốn tiếng đồng hồ lên núi bao vây ta.”
Nhện Đen ngạc nhiên, cuối cùng nàng cũng biết mấy ngày trước Khánh Trần làm gì rồi.
Winston nói tiếp:
“Ta đoán tiếp theo sẽ có thêm nhiều người nữa xuyên không đến đây, ngươi biết kế hoạch thay thế chứ? Tức là họ tìm được một nhóm người, thay thế những nhân vật quan trọng của thế giới trong.”
“Thì ra đó là phép thuật hắc ám mà ông chủ nói.”
“Phép thuật thâm độc à.”
Bữa tiệc kết thúc, Nhện Đen khoác tay Winston đi ra ngoài.
Nàng tưởng tượng Khánh Trần đứng trong bóng tối, mỉm cười nhìn nàng, giống như vị cứu tinh đến không kịp lúc, nói với nàng: Xin lỗi, ta đến muộn.
Hoặc hắn đứng ở rìa sân thượng, để lại cho nàng một bóng lưng, bày ra vẻ bí hiểm, hỏi nàng: Thích sự sắp xếp của ta không?
Đó là hình tượng của Khánh Trần trong lòng Nhện Đen bây giờ, mạnh mẽ, thần bí, khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhưng nàng còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng Khánh Trần đánh bài cùng với đám tùy tùng:
“Không được quỵt nợ đâu đấy, ta có thùng phá sảnh, bài lớn nhất của các ngươi là một đôi, mau ưa tiền ra đây.”
Nhện Đen:
“…”
Winston:
“…”
Đây được xem như tiết mục cố định của tài xế và vệ sĩ, khi các nhân vật máu mặt tụ hội, các tiểu nhân vật sẽ ở bên ngoài trò chuyện, khoác lác, đánh bạc.
Bình thường mọi người đều quen biết lẫn nhau, hôm nay nhóm tùy tùng thấy Khánh Trần lạ mắt, bèn đưa mắt ra hiệu cho nhau, muốn lừa Khánh Trần một vố.
Vốn dĩ Khánh Trần kiên trì không đánh bạc, sau đó thật sự không có cách nào khác đành gia nhập cuộc chơi, thắng hết tất cả tiền của những người hầu khác, nhịn đau kiếm lời hơn 80 nghìn.
Lúc Khánh Trần rời đi, các tùy tùng nhìn theo bóng lưng của hắn, đau lòng đến mức hít thở không thông, tháng này làm không công rồi.
Nhện Đen nhìn cảnh này thì dở khóc dở cười, ai có thể ngờ được nhân vật như Khánh Trần lại không hề làm cao và cũng không có hạn độ mà ngồi xổm ngoài nhà hàng đánh bài cùng với các nô lệ như thế chứ?
Ba người ngồi trong xe, xe bay lái tự động qua khu rừng sắt thép hiện đại, qua những hình ảnh neon hologram hoang đường mà huyền diệu.
Hình ảnh 3D đằng trước là thủy triều màu xanh biếc, khi họ xuyên qua nó tựa như bay ra khỏi biển xanh, lao vào màn đêm.
Trên xe, ba người đều im lặng, Khánh Trần còn cười nói:
“Họ cho rằng ta là người mới, mới đầu ta thua hơn năm nghìn, họ đề nghị cược nhỏ không đã ghiền. Sau khi cược lớn thì tất cả đều khóc. Các ngươi nhớ kỹ cho ta, đánh bạc là một việc cực kỳ xấu xa, nó xấu ở chỗ tiền đến tay quá nhanh. Nó sẽ phá vỡ giá trị quan của ngươi, khiến ngươi dần dần chướng mắt đồng lương của mình, cảm thấy mỗi tháng cực khổ kiếm được chút tiền như thế chẳng có ý nghĩa gì cả, dần dà tình yêu cuộc sống của ngươi sẽ cạn kiệt.”
Khánh Trần:
“Cấp dưới của ta không được phép mê cờ bạc, nếu để ta phát hiện ra thì ta sẽ đưa từng người vào ngục giam.”
Nhện Đen yên lặng nghe hắn nói, hình như ông chủ mới rất chán ghét cờ bạc?
Đúng rồi, chắc là có liên quan đến người cha nghiện đánh bạc ở thế giới ngoài của hắn.
Nàng nghe Khánh Trần khó có được lải nhải một lần, cảm thấy đối phương có sức sống, không giống như nhân vật cao quý, hắn sống ngay bên cạnh nàng, trong cùng một thế giới.
Khi xe bay bay qua bóng râm của cầu vượt trên đường Hoa Hồng thì thả hai người xuống.
Khánh Trần và Nhện Đen sóng vai nhau đi về, đột nhiên Nhện Đen nói:
“Dù ngươi nói thế nào thì tối nay ta cũng phải cảm ơn ngươi.”