Sau đó hắn quay trở lại đám đông, còn những tùy tùng như Khánh Trần thì ở lại bên ngoài.
Để bảo đảm sự bí ẩn của bữa tiệc tư nhân, nhà hàng buông rèm che nắng, tùy tùng cũng ở ngoài cửa, để tránh cho có người trà trộn vào chụp trộm cuộc sống trụy lạc của xã hội thượng lưu.
Nhện Đen quan sát xung quanh, không ngừng suy nghĩ về việc Khánh Trần có thể giết hầu tước Wendy bằng cách nào trong điều kiện này.
Điều kỳ lạ là một khi hầu tước Wendy chết ở đây, vậy thì tất cả mọi người sẽ bị điều tra, nàng và Khánh Trần nhất định sẽ bị phát hiện.
Nhưng ông chủ trẻ ngoài vừa dường như không hề lo lắng.
Hiện tại vẫn chưa có nhiều khách đến dự tiệc, Nhện Đen khoác tay Winston nhìn hầu tước Wendy trò chuyện vui vẻ với người khác.
Không có Người Xem Mệnh xuất hiện.
Khánh Trần cũng không định đi vào.
Nhện Đen chần chừ, thế này thì làm sao để giết Wendy?
Nhưng đột nhiên tiếng nhạc khiêu vũ vang lên trong nhà hàng.
Nhện Đen nhìn khách khứa không khiêu vũ, trái lại tất cả đều ngừng nói chuyện, thậm chí nhân viên phục vụ cũng dừng việc đang làm lại.
Wendy vẫy một nhân viên lại và nói:
“Champagne.”
Song nhân viên phục vụ không động đậy.
Wendy cau mày nhìn người nọ:
“Ngươi không thấy à?”
Ngay sau đó, tất cả mọi người chậm rãi vây quanh hắn, Nhện Đen ngạc nhiên, quay đầu sang nhìn Winston bên cạnh mình, dường như đối phương đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Winston nhận ra tầm mắt của nàng, hắn nhún vai, cười nói:
“Đích thân đi ra tay đi, ông chủ nói phải nhường nhát dao đầu tiên cho ngươi.”
“Nhát dao đầu tiên?”
Nhện Đen lại càng ngạc nhiên hơn.
“Đúng vậy, tất cả những người ở đây đều phải đâm hắn một nhát, đó là bằng chứng nhập hội.”
Winston nói:
“Thế nên tốt nhất ngươi đừng đâm chết hắn luôn, bằng không những người còn lại phải giết người khác để nộp công đầu.”
Nhện Đen nhìn xung quanh, nơi này đâu phải dạ tiệc, rõ ràng nó là một cuộc vây sẵn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, tất cả mọi người ở đây đều là người phe mình, chỉ có Wendy là con mồi.
Không, dù tối nay có ý nghĩa thế nào với Khánh Trần, thì đối với Nhện Đen mà nói, tất cả những điều này như một bữa tiệc sinh nhật dành riêng cho nàng.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ đẩy xe đẩy thức ăn từ bên trong ra, một chiếc bánh ngọt được đặt trên đó.
Trong bầu không khí im lặng, hầu tước Wendy lớn tiếng hỏi:
“Hôm nay là sinh nhật của ai thế? Không có ai nói cho ta biết đây là một bữa tiệc sinh nhật. Nếu thông báo sớm hơn thì ta đã chuẩn bị quà tặng rồi.”
Nhưng không có ai quan tâm hắn, chiếc xe đẩy được đưa đến trước mặt Nhện Đen.
Nhân viên phục vụ đưa dao ăn cho nàng:
“Trước tiên cắt bánh ngọt, sau đó cắt người.”
Nhện Đen đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Trong nhà hàng xếp đầy những chiếc ly thủy tinh đắt tiền, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ với màu sắc ấm áp, nàng đứng ở đây, cuộc đời khốn khổ và bi thảm lần đầu tiên được cứu rỗi.
Hầu tước Wendu nhận ra sự khác thường, theo bản năng hắn muốn rời khỏi nhà hàng, nhưng lại bị ngăn cản, thậm chí còn bịt miệng hắn lại ngay lập tức.
“Còn người Xem Mệnh thì sao?”
Nhện Đen cầm dao ăn, hỏi:
“Chúng ta giết hắn ở đây, chắc chắn Người Xem Mệnh sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Nếu cứ thế giết hắn, chỉ sợ mọi người ở đây đều sẽ phải chôn cùng Wendy.”
Winston cười nói:
“Ông chủ nói, cứ giết là được, việc còn lại hắn sẽ giải quyết. Đúng rồi, ngươi rất tin tưởng ông chủ à? Ta mới quen biết hắn chưa đến một tuần, ta vẫn chưa quá tin tưởng, nhưng nếu ngươi dám đâm nhát đầu tiên thì ta dám đâm nhát thứ hai.”
Giờ khắc này, Khánh Trần vẫn còn ở bên ngoài nhà hàng, thậm chí không đích thân vào khống chế cục diện.
Như một tên tùy tùng thật sự, hắn trò chuyện, khoác lác với những người hầu nô lệ khác và nhanh chóng trở nên thân quen với họ.
Như sự việc diễn ra ở đây ngày hôm nay không liên quan gì đến hắn.
Nhện Đen hít sâu một hơi rồi đi đến trước mặt hầu tước Wendy.
Kẻ thù cưỡng hiếp mẹ của nàng đang ra sức giãy giụa, muốn kêu gào cầu cứu, song lại bị bốn người giữ chặt.
Nhện Đen nhìn hắn và nói:
“Nhát dao này là vì mẹ của ta, vì sự lương thiện và nhẫn nhục của nàng, cùng với tình thương của người mẹ.”
Nói rồi nàng giơ dao ăn lên đâm chuẩn vào giữa háng của hắn, sau đó đưa dao cho Winston.
Tức khắc hầu tước Wendy hư thoát, giọt mồ hôi to như hạt đỗ lăn xuống, toàn thân mất hết sức lực như quả bong bóng bị chọc thủng.
Winston đâm một nhát lên đùi hắn, những người còn lại truyền tay nhau đâm từng nhát, cho đến khi cơ thể của Wendy bị chém be bét, ngay cả lưỡi cũng bị cắt mất.
Đầu danh trạng trong chiến tranh luôn luôn được thể hiện bằng cách tàn nhẫn nhất.
Mười phút sau, hầu tước Wendy đã ở trong tình trạng hấp hối.
Nhện Đen hỏi:
“Người Xem Mệnh đâu? Vì sao không thấy Người Xem Mệnh đến?”
Vừa dứt lời, một giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên:
“Người Xem Mệnh đã sẵn sàng.”
Ngay sau đó, ngũ công chúa bước ra từ phía phòng bếp, còn có bình hoa di động Bolton đi theo sau.