Linh nói:
“Nhưng ta vẫn kiến nghị ngươi đừng dùng diện mạo thật đi ra ngoài.”
“Vương quốc Roosevelt bắt đầu truy nã ta rồi à?”
Khánh Trần hỏi:
“Không phải.”
Linh lắc đầu:
“Là vì người hâm mộ của ngươi khá đông.”
Khánh Trần ngạc nhiên, mình thuộc phe thế lực đối địch mà vẫn có người hâm mộ cơ à?
Linh trở lại tàu Chư Thần sau mật thược chi môn:
“Tiếp theo quân đội Khánh thị sẽ do ta điều phối, không hối hận chứ?”
Khánh Trần nghiêm túc suy nghĩ một lát:
“Không hối hận.”
Linh mỉm cười bước vào trong cửa:
“Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy quyết định nào đó của ta là sai thì có thể nói thẳng cho ta biết, cũng có thể hủy bỏ quyền chỉ huy của ta bất cứ lúc nào. Ta hiểu nhân loại, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì cả.”
Linh vẫn không tin tưởng nhân loại, đối với nàng đây giống như một trò chơi hơn: Nàng sẽ chọn ra giải pháp tối ưu của mình, sau đó chờ đợi ánh mắt nghi vấn của nhân loại, dùng điều đó để chứng minh nhân loại vẫn giống hệt như một nghìn năm trước, không hề thay đổi, trí tuệ nhân tạo vẫn không thể sống chung với nhân loại.
Khánh Kỵ cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nhất, Khánh Trần và Nhện Đen. Trước khi đi hắn còn cố ý cảnh cảo Nhện Đen:
“Đừng có bất kỳ ý đồ xấu xa gì, bằng không ta sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc bể.”
Nhện Đen không nói gì, nàng chỉ trở lại căn phòng ngủ của mình hồi nhỏ, ngồi trên chiếc giường đã được quét tước sạch sẽ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng thấy khung ảnh trong phòng bị người máy quét dọn tưởng là rác nên đóng gói mang đi, vì thế vội vàng cản người máy lại, ôm ảnh chụp chung của mình với mẹ vào trong lòng, tiếp tục ngồi ngẩn ngươi trên giường.
Tiếng Khánh Trần vang lên ở tầng dưới:
“Nhất, giúp ta tập trung toàn bộ tin tức và bài phỏng vấn trên mạng, thu thập ảnh chụp và thông tin của tất cả nhân vật.”
“Chỉ có thể dùng mạng dân dụng.”
Nhất nói:
“Nơi khác đều có cứ điểm dữ liệu, phải có máy chủ cực mạnh mới vào được.”
“Không sao, mạng dân dụng là được rồi.”
Khánh Trần nói:
“Lần này, chúng ta sẽ dùng phép thuật đánh bại phép thuật.”
Nhất kết nối với màn hình tinh thể lỏng bằng cáp dữ liệu trên tay, khi nàng đang tìm kiếm các bài báo trên mạng dân dụng, ảnh chụp của từng người, từng người một sẽ liên tục hiện lên trên màn hình.
Khánh Trần tập trung tinh thần nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, tốc độ ảnh hiện lên cực nhanh, nếu là người bình thường nhìn thấy e rằng chỉ thấy được bóng mờ.
Bỗng nhiên, Nhất hỏi:
“Khánh Trần, ngươi và Ương Ương xác nhận quan hệ rồi à?”
Hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng dừng lại, Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Nhất:
“Đúng vậy, sao thế?”
“Không có gì.”
Nhất lắc đầu, hình ảnh trên màn hình lại bắt đầu chuyển động, Nhất ngồi cuộn tròn trên ghế sofa nhìn lò sưởi âm tường trước mặt, không biết đang nghĩ gì.
Đến tối, lúc Nhện Đen hãy còn đang ngẩn người trên giường, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Nàng giật mình tỉnh lại, xuống giường ra mở cửa thì thấy Khánh Trần đang đứng bên ngoài.
Nhện Đen nhìn vẻ mặt tươi cười của Khánh Trần, vô thức mím môi, vài giây sau nàng mới lên tiếng:
“Có thể đừng làm ở đây không, chúng ta đổi nơi khác. Với cả trên người ta có sẹo, có lẽ ngươi phải tắt đèn...Đương nhiên nếu ngươi thích sẹo thì không cần.”
Khánh Trần sửng sốt:
“Nghĩ gì thế, ta muốn ngươi giúp ta đi mua thức ăn làm vài món.”
Mặt Nhện Đen đỏ bừng:
“A, xin lỗi, ta đi ngay đây...Khoan đã, ta có thể ra ngoài một mình ư?”
“Vì sao không thể?”
Khánh Trần hỏi ngược lại nàng.
“Ngươi không sợ ta đi tố giác à? Ví dụ như báo vị trí của ngươi cho hoàng tộc Roosevelt?”
Nhện Đen hỏi.
Khánh Trần lắc đầu:
“Không sợ, đi đi. Đúng rồi, mua thêm một bộ quần áo mới, ta cảm thấy ngươi không thích bộ đồ da màu đen này.”
“Được...Được.”
Nhện Đen vuốt tóc, vội vàng xuống dưới nhà.
Khánh Trần đứng trên cầu thang sau lưng, bỗng nói:
“Về sau ngươi không cần bán đứng thân thể của mình để lấy lòng ai nữa, ít nhất không cần làm thế với ta.”
Nhện Đen quay đầu lại, nàng đứng dưới bậc thang nhìn lên thiếu niên kia:
“Nhưng đây là cách nhanh nhất để lấy được tình báo và sự tin tưởng, đây là ưu thế của ta...Ta rất đẹp, đúng không?”
“Đúng, ngươi rất đẹp, nhưng có rất nhiều cách để lấy được tình báo, ngươi có thể không chọn cách này.”
Khánh Trần nói:
“Đi mua đồ ăn đi.”
Trên thực tế, ngay cả các diêu chuẩn trong Mật Điệp Ti của Khánh thị cũng thường xuyên sử dụng mỹ nhân kế, đó là một trong những thủ đoạn chính để xúi giục nhân vật quan trọng bên địch, mọi người đều không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Thậm chí diêu chuẩn nữ còn được huấn luyện đặc biệt, gián điệp nam và nữ cởi quần áo ngay trên lớp, học cách từ bỏ nhân cách của mình, học cách bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đây là quan niệm mà thời đại này dạy cho mọi người, trinh tiết và sinh mệnh, nhân cách không hề đáng giá.