Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2731: Cảnh Trong Mơ 4




Cho dù ngươi tính được khoảng cách, đi vào trong nước cũng sẽ bị mấy câu hỏi này làm khó, lại phải quay trở về chơi lại một lần những trò chơi có liên quan, trong lúc đó chỉ có thể uống nước, còn phải tìm đồ ăn...

Đây là công viên giải trí đàng quàng cho người ta chơi sao?

Người đàng quàng ai lại đi chơi công viên giải trí kiểu này?

Muốn trừng phạt người vượt cửa ải thành công thì cứ nói thẳng đi!

Trần Dư nhìn thấy cảnh này cũng cười muốn tắt thở, hắn chắc chắn Khánh Trần không biết những câu trả lời này, cũng rất vui khi nhìn thấy Khánh Trần chịu thiệt.

Hơn nữa quan trọng nhất là dưới mặt nước này, cuối cùng cũng không bị đám cha phiền phức kia ồn ào nữa.

Các Trần Truyền Chi cũng có đi xuống nước theo, nhưng chỉ cần mở miệng là cũng chỉ nghe được tiếng ọc ọc sặc nước.

Giờ phút này, Khánh Trần muốn dựa vào nhẫn quyền lực để mở cửa, nhưng mà hắn ấn đáp án lung tung một lần, miệng cống vẫn không mở ra...

Điều này có nghĩa vật cấm kỵ ở phía sau mắt có cấp bậc ưu tiên thấp hơn quyền lực rất nhiều.

Không lẽ sau khi sinh ra Khánh Thận đã là bán thần sao?

Khánh Trần trôi lơ lửng trong nước suy nghĩ, Trần Dư lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nhưng giây tiếp theo, Khánh Trần đột nhiên từ trong không khí rút ra một thanh bạch đao...

Bính khí thần minh có thể chém tất cả mọi thứ trên đời, cho dù đến cả vật cấm kỵ cũng có thể chém, cho nên chắc chém vỡ một cánh cửa cũng không thành vấn đề nhỉ?

Du Quỳnh Sơn ngươi đê tiện như thế, ta cũng không khách khí!

Trong phút chốc, Khánh Trần cắm bạch đạo vào trong miệng cống, giống như cắm vào một miếng đậu phụ.

Nhưng mà còn chưa kịp đợi hắn chém ra, miệng cống lại đã chủ động mở ra... Cái miệng cống này vậy mà lại rén!

Bên ngoài miệng cổng xuất hiện lực hút nhẹ, hắn và Trần Dư bị cuốn vào trong, sau khi bọn họ đi vào, miệng cống cũng vội vàng đóng lại

Giờ phút này, Khánh Trần nhận thấy được hắn đã tiếp nhận toàn bộ công viên giải trí, một cành cây ngọn cỏ bên ngoài đều có thể thay đổi theo đúng suy nghĩ của hắn, giống như Bạch Diệp Nguyên và Kình Đảo!

Vượt qua cửa ải rồi, đây là tiêu chí để xác định hắn có vượt qua cửa ải thành công hay không!

Việc đầu tiên Khánh Trần làm sau khi thu nhận công viên giải trí này là lấp kín hẻm núi dùng để ra vào công viên giải trí.

Lãnh địa tư nhân, xin đừng tự tiện xông vào!

Bên ngoài bóng đen là một vùng trắng xóa, hắn biết bản thân đã trôi nổi rất lâu, cuối cùng cũng đi đến một chỗ ẩm thấp, hắn lên bờ đi bộ thêm vài km nữa.

Khánh Trần đột nhiên nghe được một giọng nói âm u:

“Một đôi ách!”

“Tiếp đi!”

“Đặt lớn hay đặt nhỏ, đặt rồi bỏ tay ra!”

Dường như hắn đột nhiên xông vào một sòng bạc ngợp trong vàng kim, mà trong sòng bạc này toàn là một đám bóng dáng tản ra ánh sáng vàng kim.

Khi Khánh Trần và Trần Dư đi đến, bên ngoài sòng bạc chìm vào ên lặng.

Đầu tiên mọi người đều nghi ngờ hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ, sau đó lại nghi ngờ hiếu kỳ mà quay sang nhìn nhau.

“Đại Mãn Đại Mãn, bọn họ đi từ cửa ra của cầu trượt, đó có phải là cửa ra vượt cửa ải không?”

“Hình như là vậy, Đại Lừa Dối ngươi còn nhớ không, cái đó là con đường để qua cửa ải sao?”

“Hình như... là vậy đó?”

Lâu lắm rồi không có người đi qua con đường đó, hoặc là nói từ trước khi công viên giải trí được xây dựng thành công thì từ trước đến nay chưa từng có người từ nơi đó đi ra ngoài, cho nên gần nghìn năm qua, mọi người gần như đã quên mất con đường kia dùng để làm gì.

Khánh Trần thong dong nhanh chóng đứng dậy:

“Đúng vậy, ta đã vượt qua cửa ải thành công, từ dưới đáy sông đến đây, công viên giải trí đã bị ta thu nhận.”

Hắn quan sát những bóng người đứng ở phía sau:

“Lúc trước là các ngươi ở bên ngoài mê cung nhà ma đúng không? Khi chúng ta lui vào khu ngựa gỗ ở vách núi, cũng là các ngươi đang cười trộm.’

Lúc hắn nói chuyện, bên trong lại có mấy bóng người màu vàng kim từ con đường khác vội vàng chạy đến:

“Đại Mãn Đại Mãn, Đại Lừa Dối, Lý tư lệnh, Vương tư lệnh, cái thằng nhóc trông rất giống Khánh Chẩn hình như đã chui vào đáy sông, nhưng có lẽ bây giờ hắn vẫn còn chưa vượt cửa ải thành... nấc!”

Mấy bóng người màu vàng kim nhìn Khánh Trần và dt đang ướt đẫm, đột nhiên im bặt.

Bên ngoài Thần Điện Anh Linh lập tức trở nên ồn ào.

Đại Lừa Dối là một ông già mất nết, Nhâm Tiểu Túc lại là một người lớn tuổi.

Khánh Trần giống như không có việc gì mà quan sát khung cảnh bên ngoài, lại thấy tòa cung điện này rất rộng lớn, xung quanh được trưng bày một đống khung ảnh đặc biệt, bên dưới đều là những bức ảnh chụp chung trước trận chiến kỷ nguyên thứ bảy của con người và quân đoàn Trí Giới.

Không có Trương Tiểu Mãn và Khánh Chẩn, cũng không có P0592 và đám Bạch Hồ.

Trên mặt mọi người đều là nụ cười vui vẻ.

Mà ở giữa Thần Điện Anh Linh lại bày hơn trăm cái bàn, có người đang chơi Texas, có người chơi đấu địa chủ, có người đang chơi xúc xắc....

Dù sao trong Thần Điện Anh Linh cũng không có loại người đứng đắn nào.

Chuơng 2732: Cảnh Trong Mơ 5

Trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác thần bí của công viên giải trí, vật cấm kỵ số 001 trong mắt Khánh Trần đã biến mất sạch sẽ.

Nếu Khánh Trần không đoán sai thì những người này có lẽ là bảy mươi vạn anh linh của quân Tây Bắc đã tử vong sau trận quyết chiến mà đồ đằng từng nói đến.

Lúc này, cuối cùng các anh linh cũng lấy lại tinh thần, bọn họ dần nhốn nháo lên:

“Cái quái gì thế này, thật sự có người có thể vượt qua cửa ải của công viên giải trí kia sao?”

“Sao có thể có người vượt cửa ải của công viên giải trí được chứ?”

“Lúc trước khi Trương Tiểu Mãn lắp đặt cái miệng cống dưới đáy sông là ta đã nói hắn mất dạy rồi!”

“Hắn ta vẫn luôn mất dạy như vậy mà!”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Ặc, cũng chưa có người vượt cửa ải thành công, chúng ta không có kinh nghiệm gì cả...Cho nên bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Kéo băng rôn chúc mừng hắn hả?”

Khánh Trần hỏi thẳng:

“Ta muốn nhận phần thưởng vượt cửa ải thành công của ta, vật cấm kỵ do Hồ Thuyết phân ra, bí mật thành thần của Du Quỳnh Sơn, còn có Thần Điện Anh Linh này.”

"Ồ đúng rồi, hình như là có chuyện này.”

Đại Lừa Dối suy nghĩ nói:

“Đầu tiên tìm ra vật cấm kỵ mà Hồ Thuyết phân ra trước đã, mọi người mau đi tìm xem, coi quăng ở góc nào rồi!”

“Ai mà biết chứ.”

Nhâm Tiểu Túc nói thầm:

“Hình như bỏ trong ngăn tủ nào đó, lâu lắm rồi không thấy.”

Khánh Trần:

“...”

Đừng nói là mấy người này lấy vật cấm kỵ chêm chân bàn rồi đó nha.

Hình như Đại Lừa Dối cũng đoán được suy nghĩ của hắn, vội vàng giải thích nói:

“Chúng ta rất tôn kính cụ Hồ Thuyết, vẫn luôn gìn giữ cẩn thận vật cấm kỵ của hắn, chỉ là trong cung điện này có rất nhiều ngăn tủ, đột nhiên như thế chúng ta cũng không nhớ được là để chỗ nào. Người chờ một chút, chúng ta đi tìm xem sao.”

Mấy nghìn người vàng kim trong Thần Điện Anh Linh bắt đầu tìm kiếm, khắp nơi toàn là tiếng mở ngăn kéo, đóng ngăn kéo.

Khánh Trần hỏi:

“Không phải nói là bảy mươi vạn anh linh sao? Mấy anh linh khác đi đâu hết rồi?”

Đại Lừa Dối cười giải thích:

“Chuyện này thì không thể nói cho ngươi biết được.”

Khánh Trần suy nghĩ nói:

“Nhưng có người nói sau khi ta vượt cửa ải thành công là có thể thu nhận Thần Điện Anh Linh, vậy các ngươi hẳn là đều thuộc về sự quản lý của ta.”

Đại Lừa Dối cười tủm tỉm nói:

“Chuyện này ta lại nhớ rất rõ, cần để chúng ta bỏ phiếu biểu quyết mới quyết định ngươi có thể thu nhân Thần Điện Anh Linh hay không, ngươi cũng không cần tốn công, chúng ta sẽ không bỏ phiếu để ngươi thu nhận.”

Khánh Trần nói thầm nói:

“Việc này thì ngươi lại nhớ kỹ ghê nhỉ?”

Đại Lừa Dối nghĩ một lúc nói:

“Ta nhìn thấy tướng của ngươi mệnh chủ tinh Thiên lang, ngươi có từng nghe nói qua một câu thơ Tây Bắc vọng, xạ Thiên Lang không? Nhóc con, vận thế của ngươi ở không nằm ở Tây Bắc.”

Khánh Trần nghiêm túc nói:

“Ý của Tây Bắc Vọng trong câu thơ này là chỉ phía Tây Bắc không có người xâm lấn, chứ không phải nói sao Thiên Lang ở phía Tây Bắc, nếu thật sự muốn nhìn thấy sao Thiên Lang ở hướng Tây Bắc thì phải đi đến Châu Úc ở thế giới bên ngoài mới được.”

Đại Lừa Dối:

“...Vậy sao?”

Khánh Trần gật đầu nói:

“Khoa học bài trừ mê tín phong kiến.”

Đại Lừa Dối:

“A cái này!”

Nhâm Tiểu Túc đứng bên cạnh cười muốn đau bụng:

“Cũng có lúc Đại Lừa Dối ngươi phải chịu thiệt.”

Khánh Trần cũng chỉ đang nói nhảm với Đại Lừa Dối, thật ra khi hắn nhìn thấy mộng cảnh bên trong đồ đằng nói cần phải để bảy mươi vạn anh linh tự bỏ phiếu biểu quyết thì cũng đã biết hắn không thể nào thu dụng thành công.

Dù sao, hắn dựa vào cái gì để thuyết phục bảy mươi vạn anh linh này nghe theo hắn chứ? Ngươi ta mỗi ngày ở đây đánh bài, coi toàn bộ cấm kỵ số 001 là công viên của mình không phải vui hớn sao, mắc gì phải đi đánh giặc giúp hắn.

Cho nên, hắn vừa kết thúc là đã tính trả cái phần thưởng này về.

Lúc này, một người đưa một cái hộp đầy bụi đến, lại thấy lớp bụi trên hộp đã dày bằng nửa đốt ngón tay, nếu thổi mạnh có thể thổi lên một lớp bụi mù.

Khánh Trần nhận lấy mở hộp ra, lại thấy bên ngoài nằm hai mươi bốn thanh ngọc tâm kiếm, một một thanh đều dài chừng ngón trỏ.

“Điều kiện để thu nhận là gì?”

Khánh Trần hỏi.

Trên đời này có rất ít vật cấm kỵ là không có điều kiện, phần lớn đều có, chẳng hạn như thanh ngưu của Trần Dư, đến bây giờ hắn vẫn không thể thu nhận được, chỉ là hắn điều khiển Trần Dư, thông qua Trần Dư để điều khiển Thanh Ngưu mà thôi.

Đại Lừa Dối suy nghĩ một lúc lâu:

“...Quên rồi, các ngươi có ai nhớ điều kiện thu nhận vật cấm kỵ này không?”

“Quên rồi quên rồi, ai mà nhớ cho nỗi, chúng ta cũng có xài tới cái thứ này đâu.”

“Đúng vậy, quên rồi.”

Khánh Trần hít thở sâu, xem ra chỉ có thể đi tìm Lý Thần Đàn để hỏi, cũng may Lý Thần Đàn vẫn còn sống, nếu không vật cấm kỵ này đã trở thành câu hỏi không có lời giải đáp.

Hắn lại nhìn về phía Đại Lừa Dối:

“Bí mật thành thần đâu?”