Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2654: Đạn Đạo




Ngu Thành nói:

“Cửu Châu có 89 căn cứ ở nước ngoài, quy mô thương nghiệp cũng chưa chắc là nhỏ hơn tập đoàn Hồ Thị. Hơn nữa, dưới sự giúp đỡ của Tử Lan Tinh, người tu hành đạt đến cấp B trong Cửu Châu đã lên đến hai mươi chín ngươi...Đương nhiên, nhiêu đây không thể nào so sánh được với Hội Phụ Huynh của hiện tại, ngươi làm hội trưởng, tất cả đều là của ngươi.”

Tiểu Thất đứng bên cạnh trợn trắng mắt, cuối cùng ngươi cũng đã nắm được điểm quan trọng nhất, Khánh Trần cười nhìn Ngu Thành:

“Chẳng trách ông chủ Hà lại chú ý, kỹ tính đến như thế, ra khỏi cửa là ngồi siêu xe, máy bay tư nhân, thì ra là giàu có đến thế. Nếu đã đến thì ở lại giúp đỡ đi, chuyện khác thì sau này bàn lại.”

Lúc ăn cơm, Khánh Trần kéo theo cơ thể đầy vết thương, tỉ mỉ ăn sạch sẽ toàn bộ ruột bò, bò beefsteak, salad.

Hắn nhìn Sorel:

“Đi thôi, đi kiểm tra lại.”

Lúc này Sorel còn đang ăn ngấu nghiếm, nghe thế lập tức tuyệt vọng:

“Sao ngươi có được nhiều tinh thần và sức lực như thế? Không cần băng bó vết thương trước sao?”

“Không cần, một lúc là lành thôi.”

Khánh Trần nói.

Khánh Trần ngồi trong phòng truyền thông, nhìn đoạn video ghi hình bằng thị giác của Sorel.

Hơn nữa Sorel còn chỉ vào màn hình:

“Joker...Bây giờ phải gọi ngươi là Joker đúng không? Động tác của ngươi cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng vấn đề ở chỗ quá tiêu chuẩn. Khi thật sự bay, ngươi phải làm cơ thể thả lỏng lại một chút, không thể cứng ngắc như thế.”

Khánh Trần thừa nhận khi tốc độ của hắn vượt quá 260 km/h thì có hơi căng thẳng. Vận tốc 260 km là khái niệm như thế nào chứ?

Vận tốc 260 km chính là khi ngươi lái xe trên đường cao tốc, không cẩn thận đánh nghiêng tay lái một chút, xe sẽ lập tức mất khống chế, lật xe. Nếu Khánh Trần nói bản thân hắn không hề căng thẳng thì là chuyện không thể nào.

Hắn cười nói:

“Không có gì, bay thêm vài lần là được rồi, ngày mai lại thêm một lần, ta cảm thấy vẫn còn kịp.”

Sorel:

“...”

Đúng lúc này, bên ngoài căn cứ huấn luyện vang lên tiếng súng nổ. Sorel lập tức giật mình đứng dậy:

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhưng mà khi hắn nhìn về phía Khánh Trần, lại phát hiện Khánh Trần giống như không có việc gì:

“Không sao, tiếp tục kiểm tra lại đi.”

Tiếng súng bên ngoài căn cứ huấn luyện vang lên suốt đêm, Khánh Trần dứt khoát mang nút bịt tai đi ngủ, hoàn toàn không thèm để ý đến nhốn nháo hỗn loạn ở bên ngoài. Hắn cần phải điều chỉnh trạng thái của bản thân trở về tốt nhất trong ban đêm, ban ngày mới có thể tiếp tục liều mạng. Đây là sự tin tưởng tuyệt đối đối với Hội Phụ Huynh và người nào đó. Nhưng vấn đề là Sorel và Alice lại không thể nào bình tĩnh nổi.

Họ nghe tiếng súng vang suốt một đêm, Sorel muốn đi tìm Khánh Trần nói về việc này, lại phát hiện trước cửa phòng Khánh Trần có hai Phụ Huynh đang ngồi xếp bằng canh gác:

“Phụ Huynh ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói.”

Sorel:

“...”

Hắn phát hiện, không chỉ riêng Khánh Trần vô tư, đến cả mấy người trẻ tuổi này cũng rất vô tư.

Cũng không biết những người này sống dưới hoàn cảnh như thế nào, đối mặt với chiến tranh mà cứ giống như chuyện hằng ngày.

Bốn giờ sáng, Bắc Mỹ, một chiếc xe đạn đạo đột nhiên chạy từ bên trong căn cứ quân sự ra, trong phòng chỉ huy, King lẳng lặng nhìn theo dõi. Xe đạn đạo kia dựng lên một bệ phóng ở giữa vùng núi hoang không người, hàng đạn đạo phía sau giống như một cây thương dài.

Trong kênh thông tin có người nói:

“Đã chuẩn bị xong.”

“Xác định tọa độ.”

“Có thể bắn, 10, 9,8.”

“Bắn!”

Ba đạn đạo cao gần bằng một người đột nhiên đốt lửa, bay lên kéo theo đuôi lửa bay lên trời, giống như một thanh thương dài đâm thẳng vào tầng mây. Mãi đến khi nó bay đến tầng khí quyển mới từ từ thay đổi hướng, lập tức bay về phía núi Alps.

King ngồi ở phòng chỉ huy lẳng lặng đợi vệ tinh truyền hình ảnh về.

Nhưng mà mười bảy phút sau, thành viên thuộc tổ chức vương thất phụ trách theo dõi đạn đạo kinh ngạc hô to:

“Khi đạn đạo rơi xuống đến vị trí cách 9000 mét so với mặt biển thì đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo! Sao lại thế được, lúc này tốc độ đạn đạo đã lên đến 20 Mach, sao lại có thể tùy ý thay đổi hướng được!”

Lại vài phút sau, thành viên thuộc tổ chức vương quốc lẩm bẩm nói:

“Đạn đạo phát nổ tại Địa Trung Hải cách mục tiêu 260 km, không tạo được bất cứ ảnh hưởng nào với bọn họ cả.”

Ánh mắt King lạnh lùng:

“Vì sao đạn đạo lại lệch khỏi quỹ đạo? Lệch cũng quá xa rồi.”

“Không biết, vệ tinh cũng không thu được bất cứ hình ảnh nào, không xác định là do có người ảnh hưởng hay là xảy ra vấn đề gì khác.”

Thành viên thuộc tổ chức vương quốc trả lời. Hình ảnh mà vệ tinh theo dõi đường, chỉ thấy sau khi đạn đạo nhanh chóng rơi xuống, lại đột nhiên thay đổi phương hướng, không ngờ lại quẹo sang một góc chín mươi độ, bay về phía Địa Trung Hải nổ cá.