Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2652: Tập Bay




Tuyết đọng phản xạ ánh mắt trời, cực kỳ chói mắt, tất cả mọi người đều phải mang lên kính râm bảo vệ mắt.

Sorel đeo tai nghe nhìn Khánh Trần:

“Không được, hôm nay gió lớn quá, ngươi sẽ chết!”

Khánh Trần cười nhìn về phía hắn:

“Ngươi biết ta, ta từng gặp ba người đám Charles trên núi Everest, ta cũng hơi vì sao họ không đợi gió lốc qua đi rồi lại lên đỉnh núi, họ nói, mọi chuyện đều đã được vận mệnh sắp đặt.”

Nói xong, hắn lại kiểm tra trang phục wingsuit của mình:

“Chuẩn bị sẵn sàng!”

Khánh Trần không có sự lựa chọn, hắn biết rõ hắn đang làm gì, cũng rất rõ ràng thất bại và thành công có ý nghĩa như thế nào.

Sorel lầm bầm nói:

“Đồ điên....Bắt đầu!”

Khánh Trần hít thở sâu, hắn nhảy nhanh ra ngoài máy bay trực thăng, cố gắng giãn cơ thể ra ở giữa không trung, tận dụng triệt để khả năng cản gió của wingsuit.

Hắn cảm nhận được dòng khí lưu kích động giữa không trung, cơ thể giống như mũi tên bay về phía phương xa, Sorel mang theo mũ camera, cũng nhảy xuống theo.

Sorel muốn quay lại toàn bộ quá trình Khánh Trần bay, sau đó quay về căn cứ huấn luyện phân tích, sửa lỗi cho Khánh Trần.

Đây là ý nghĩa của việc hắn lấy tiền lương có giá trên trời.

Khánh Trần cảm nhận được gió đang di chuyển, adrenalin cũng bởi vì nguy hiểm cực lớn mà bắt đầu phân bố, cơ thể tiến vào trạng thái cực kỳ hưng phấn.

Như lần lợi dụng dòng khí để đột kích giết chết Lý Duẫn Tắc và thế thân của King trên Everest vậy, từ đầu đến giờ hắn vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng bay lượn bên trong dòng khí lưu, hoàn toàn không giống như những người mới lần đầu tiên dùng wingsuit. Sorel ở đằng sau có hơi khó hiểu, hắn thậm chí còn rất muốn đuổi theo hỏi thăm thử, có phải trước kia Khánh Trần đã từng bay rồi không.

Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đo độ cao, hiện tại độ cao đã giảm xuống đến vị trí 1400, tốc độ cũng đã đạt đến vận tốc 240 cực kỳ kinh khủng

Mà tay mơ Khánh Trần này cũng không có ý định dừng lại, ngược lại bắt đầu hơi thu wingsuit lại, giảm bớt lực cản gió của bản thân, hắn còn muốn tăng tốc độ của bản thân lần nữa, tăng lên đến hơn 280 km!

Nhưng vào lúc này, khi họ vượt qua một khe núi, đột nhiên có một dòng khí lưu quét ngang từ đông sang tây, cơn gió này đến quá nhanh, Khánh Trần ở không trung chỉ trong nháy mắt đã bị cuốn thành một con quay, ngay cả Sorel cũng phải dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, khó khăn lắm mới có thể ổn định cơ thể.

Sorel nhìn Khánh Trần không thể khống chế được cơ thể, hắn biết mất khống chế đã trở thành quán tính, lúc này đã không thể nào tiếp tục khiêu chiến.

Lúc này, độ cao so với mặt biển của họ đã hạ thấp xuống 600 mét, phải biết rằng hiện tại dưới chân họ là ngọn núi Alps, chân núi này cao hơn mặt biển 400 mét.

Nói cách khác, chỉ còn lại 200 mét để Khánh Trần giảm xóc.

Sorel hô to trong kênh thông tin:

“Đừng hoảng, không cần sốt ruột, bây giờ nghe lời ta nói, ngươi phải cố gắng hết sức mở rộng hai cánh, sau đó khi ngực bụng của ngươi hướng về phía mặt đất thì lập tức mở dù ra! Nhất định không được hoảng loạn!”

Sau đó, trong kênh truyền đến giọng nói ổn định và bình tĩnh của Khánh Trần:

“Được, đã biết.”

Sorel sửng sốt, trong giọng nói của đối phương hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào, ổn định giống như đang đi trên đất bằng, thậm chí không có một chút run rẩy.

Hắn nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên hắn chơi wingsuit flying thất bại, gần như là sợ muốn chết.

Tên học viên này của hắn, thật sự là người bình thường sao?

Trong phút chốc, khi ngực bụng của Khánh Trần vừa hướng về phía mặt đất, lưng hướng lên trời, Khánh Trần duỗi tay ra sau lưng, tìm được chính xác chốt kiểm soát của mình, kéo mạnh!

Then cài bằng hợp kim trong túi bị kéo xuống, dù cản gió cũng bị kéo ra khỏi túi dù cùng với chốt kiểm soát.

Một tấm dù nhảy cực lớn căng phồng giữa bầu trời, Sorel cũng mở bao dù ra, hai người nhanh chóng đáp xuống.

Bởi vì lúc trước tốc độ quá nhanh, khoảng cách để giảm xóc quá ít, dòng khí loạn lưu quá mạnh, Khánh Trần bị dòng khí lưu thổi đến một vách núi, sắp sửa đụng mạnh vào.

Sorel hoảng sợ hô to:

“Cẩn thận!”

Lại thấy dù cản gió của Khánh Trần đã bị vách núi cản trở, không thể nào mở ra hoàn toàn, Khánh Trần cũng đã nghiêng ngã lảo đảo lăn xuống dưới.

Nếu là lúc trước, Khánh Trần hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ bắt lấy điểm mượn lực trên vách núi để ổn định thân hình, nhưng hiện tại cái dù nhảy kia ngược lại trở thành trói buộc, dây dù suýt chút nữa đã bao vây hắn lại.

Roẹt! Dây dù không biết bị thứ gì đó cắt đứt, rơi ra khỏi người Khánh Trần.

Mãi đến giờ phút này, Khánh Trần mới túm được một góc gồ lên trên vách đá, khó khăn lắm mới treo được bên trên.

Sorel trợn mắt há hốc mồm, nếu là người bình thường thì đã chết từ lâu rồi.

Sau khi hắn rơi xuống đất lập tức ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại nhìn thấy Khánh Trần dùng tay không bò lên vách núi chênh vênh, nhặt dù cản lên rồi mới bò xuống.