Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2639: Đến Thì Dễ Mà Ra Thì Khó




Thành viên của hội vội ném lá bài trong tay đi, vui vẻ đứng lên, cười nói:

“Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi, đói bụng không, muốn ăn cái gì nào bro?”

Thanh niên đau lòng nói.

“Ta đã ăn trộm chút đồ, các ngươi có tha cho ta không?!”

Hội Phụ Huynh không nói vì sao họ sàng lọc, vì vậy người dân cho rằng họ đang truy bắt tội phạm.

Mọi người vui mừng:

"Được rồi, đi với bọn ta, đừng cố đến gần hay đụng vào bọn ta. Nhớ rằng, nếu vi phạm quy định thì sẽ chết. Nếu không vi phạm thì ngươi sẽ không có vấn đề gì. Dù người có ra giữa đường nhảy múa cũng không bị sao. ”

Dứt lời, sáu người của Hội Phụ Huynh, ba người đi trước ba người đi sau hộ tống thanh niên này đến điểm sàng lọc.

Sáu người đều hưng phấn, cuối cùng họ cũng phá được tuyến phòng ngự của người này!

Đếm ngược trở về còn 24:00:00

Khánh Trần nhìn cái đầu trọc lóc sáng láng của hắn của La Vạn Nhai đang vặn vẹo trước mặt mình, cười nói:

"Không phải đều là người một nhà sao? Đến cũng không ghé qua chào nhau một tiếng, cứ phải chờ đến mức đói tận sáu ngày mới chịu ra là thế nào?"

Nói thực lòng, hắn cũng không ngờ trong vụ hành động bắt giữ lần này lại bắt đúng người của mình...Đến nay số người ở lì trong nhà không chịu ra ngoài đã giảm xuống chỉ còn 381 người. Nhưng Hội Phụ Huynh không vội, hội chẳng có gì ngoài sự kiên nhẫn. Ngoài ra, điều bất ngờ là Thành phố số 10 đã bị cài vào rất nhiều gián điệp, kể cả do những thế lực lớn mạnh cài vào cũng có.

Giờ đây mọi thứ coi như được thanh lọc kha khá rồi....

Khánh Trần tin rằng, từ trước nay chưa từng có thành phố nào thân thiện như vậy, không có gián đệp cũng không có tội phạm.

La Vạn Nhai ngồi đối diện, nhồm nhoàm ăn đồ ăn:

"Ta chỉ nghĩ bị bắt cũng hơi xấu hổ, không ngờ ngươi lại chơi ác như vậy, phái cả đống người canh trước cửa."

"Ngươi vào thành phố bằng cách nào vậy? Ta không thấy tên ngươi trong danh sách, hàng xóm của ngươi là người đã báo cáo ngươi đấy."

Khánh Trần hỏi.

La Vạn Nhai nói với vẻ mặt ủ rũ:

"Ta đi bằng đường cống nước. Ta vốn định vào đây gặp một người rồi sẽ rời đi ngay. Thế mà lúc đi về thì thấy ở cống nước đã lắp đặt một cái máy dò sự sống rồi, ta không ra được nữa."

Đến thì dễ mà ra thì khó!

Trong lúc đọ lòng nhẫn nại với các thành viên của hội, La Vạn Nhai thầm tự nhủ mình cũng là một trong những cao thủ của Át Bích, nếu bị bắt ra ngoài và bị đưa đến điểm sàng lọc thì mất mặt biết bao? Vì vậy, hắn quyết định trốn trong nhà nhưng kì thực là không trốn nổi nữa rồi.

La Vạn Nhai vốn định dựa vào sức mạnh của mình xông ra, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì đường đường là một cao thủ của Át Bích như hắn, lại bị đám canh cửa gồm hai tên lính của đội Ảnh Tử và bốn tên cấp C đánh cho tơi tả.

Không hề bực mình chút nào luôn á.

La Vạn Nhai lau miệng sau khi ăn no:

"Thời gian trôi nhanh ghê. Lần đầu tiên gặp ngươi, lúc đó ngươi chỉ là một người bình thường. Vậy mà lúc này đã trở thành một nhân vật tai to mặt lớn rồi."

Lời nói gợi nhớ về quá khứ của hắn kéo Khánh về hồi hắn mới xuyên không. Lúc đó hắn vẫn mạo danh Từ Lâm Sâm để lừa La Vạn Nhai bảo vệ cuốn sổ tay dưỡng sinh tuổi trung niên.

"Thời gian quả thực trôi qua rất nhanh"

Khánh Trần đứng dậy:

"Không cần trốn Đông trốn Tây nữa đâu bro. Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bách của Át Bích mấy người giờ đây đã trở thành những thành viên kim mã của Hội bọn ta rồi, cánh cửa ở đây cũng sẽ luôn rộng mở đón chào ngươi."

“Đó là ngươi tự nói nhé!”

La Vạn Nhai lẩm bẩm:

“Vậy ngươi làm cho ta một tấm thẻ căn cước công dân của Thành phố số 10 nhen.”

Khánh Trần mỉm cười nhìn Tiểu Ngũ:

“Ngươi làm giúp hắn nhé."

Sau khi ra khỏi phòng khách, Khánh Trần chậm rãi đi về phía trại đóng quân, nơi hiện đang tập trung những khôi lỗi.

Càng đến gần trại, lòng hắn càng nặng trĩu. Bước vào phòng họp của đơn vị đồn trú, nơi này giờ đã được chuyển đổi thành một nhà tù tạm thời.

Tổng cộng có 1.301 người lặng lẽ ngồi đó với hai bị trói bằng dây leo của Rừng Cấm bởi đội quân bóng tối.

Khi Khánh Trần bước vào, 1.301 người này đồng loạt nhìn về phía hắn.

Những động tác gọn gàng đó, cũng như sự hưng phấn trong ánh mắt ấy thực sự khiến người đối diện sởn cả tóc gáy.

Khánh Trần lạnh lùng nhìn người ở hàng thứ nhất mà hắn rất quen thuộc: khi hắn đang phải tiếp các nhà khoa học ở phía Bắc của Jindai thành, chính người thanh niên này đã đưa chìa khóa cho hắn để đi vào phía trong tham quan. Trong số 1301 người này, có 701 người là chính trị gia, quan chức, công nhân lành nghề, vũ nữ, hacker …

600 người còn lại đều là thành viên của Hội Phụ Huynh.

Quá chấn động!!!

Hóa ra có rất nhiều khôi lỗi đã xâm nhập trong một thành phố, nhưng người này giờ đây không còn đường thoát nữa rồi.