“Diệt trừ kiểu gì?”
“Nghe nói khi họ nhìn mảnh vỡ số phận của tất cả khôi lỗi thì đều thấy được cùng một hình ảnh. Trong mảnh vỡ ấy, Khôi Lỗi Sư và Người Xem Mệnh chiến đấu, mà toàn bộ khôi lỗi chết trong trận chiến ấy. Sau khi quá nửa khôi lỗi bị phá hủy, số khôi lỗi còn lại cũng chết đi. Những khôi lỗi khác đột ngột tử vong là tiêu chí để nhận biết Khôi Lỗi Sư chết thật hay chưa.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ nghĩ cách.”
Khánh Trần gật đầu.
“Tiếp theo ngươi có kế hoạch gì không?”
Trịnh Viễn Đông hỏi:
“Sau thất bại của vương quốc Roosevelt trong việc tiêu diệt người khổng lồ, viễn chinh đại lục phía Đông đã là điều không thể tránh khỏi, chắc chắn họ sẽ không đợi đến khi khu rừng cấm kỵ bao phủ hoàn toàn đại lục phía Tây. Nếu trụ cột khoa học công nghệ bị khu rừng cấm kỵ phá hủy thì họ chưa chắc đã là đối thủ của vương triều người khổng lồ...Có lẽ bây giờ vẫn còn địch lại được, nhưng người khổng lồ vẫn đang sinh sôi không ngừng, sớm muộn gì tộc người khổng lồ cũng sẽ thống nhất nơi ấy.”
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói:
“Muốn diệt giặc ngoài thì trước hết phải dẹp yên loạn trong, không phải ta muốn nội chiến, mà trước khi vương quốc Roosevelt đến đại lục phía Đông, chúng ta phải giải quyết hết tai họa ngầm trước đã. Có những người còn sống thì vĩnh viễn không thể trở thành trợ lực cho mình, một khi bị vương quốc Roosevelt tập hợp lại thì sẽ biến thành rắc rối lớn hơn.”
Kashima, Jindai, Trần thị và cả Khôi Lỗi Sư đang ẩn nấp trong đám đông kia nữa, nhất định phải giải quyết hết.
Bây giờ tiêu diệt những người đó thì ít nhất vương quốc Roosevelt tạm thời không làm gì được, đợi đến khi Roosevelt đến đại lục phía Đông, tất cả những thế lực này đều có khả năng trở thành thanh đao nhằm vào họ.
Nhưng đột nhiên, Khánh Trần cảm thấy hơi khó chịu, bắt đầu ho sù sụ.
Sắc mặt của Trịnh Viễn Đông trở nên nghiêm túc:
“Ngươi làm sao thế, vết thương vẫn chưa lành à?”
Khánh Trần cười nói:
“Trước đó ăn một cú đá của công tước Bạch Ngân rồi lại bị đạn pháo làm chấn thương tim phổi, có lẽ vẫn còn những vết thương nhỏ mà Vải Liệm không khôi phục được, vấn đề không nghiêm trọng, ta đi đây.”
Nói xong hắn đi đến trước một cánh cửa theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác và bước vào trong, ngay sau đó Alice đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách của trụ sở huấn luyện giật nảy mình:
“Sao ngươi lại đột ngột xuất hiện thế này?!”
Khánh Trần cười:
“Phép thuật.”
Alice không truy hỏi đến cùng, mà nàng hơi tò mò:
“Sao vội trở về huấn luyện thế?”
“Thời gian không chờ đợi ta.”
…
Đếm ngược 00:10:00.
Khánh Trần ngồi một mình trong phòng xem tình báo truyền đến từ Kình Đảo, tất cả những ai biết hành trình của hắn đều đã bị khống chế.
Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ là trong đó có một khôi lỗi không hề che giấu nữa, đối phương khai báo thân phận của mình rất thành khẩn.
Lộ Viễn gửi một đoạn clip cho hắn, khôi lỗi kia ngồi sau bàn thẩm vấn, mỉm cười nhìn màn ảnh:
“Khánh Trần, ta biết chắc chắn ngươi không chết, đương nhiên, đây cũng chỉ là một món quà nhỏ ta tặng cho ngươi thôi. Chuẩn bị xong chưa, trò chơi đã bắt đầu rồi đấy.”
Khánh Trần tắt clip đi, rốt cuộc lần này hắn cảm thấy Khôi Lỗi Sư đang khiêu khích hắn.
Từ rất lâu trước đây khi đối phương đột nhiên để lộ thân phận, người nọ liên tục công khai sự hiện hữu và cảm giác áp bức của mình, khiến Khánh Trần cảm thấy khủng hoảng.
Đối phương muốn ép Khánh Trần tự mình ra tay đối phó với hắn, đây là đáp án duy nhất Khánh Trần nghĩ ra được.
Nhưng...Đối phương được lợi gì từ việc này?
Khánh Trần nhắn tin cho Lộ Viễn:
“Nghĩ mọi cách khống chế hắn, đừng để hắn chết.”
Đếm ngược.
Xuyên không.
…
Hiện tại, trên vùng trời ven khu rừng cấm kỵ, một tòa cứ điểm trên không lặng lẽ di chuyển ở độ cao 12 nghìn mét.
Ở độ cao này không có sự chuyển động của không khí, thế nên mọi thứ yên tĩnh lạ thường.
Có dòng chữ được in trên thân cứ điểm trên không: Tàu Phong Bạo.
Tàu Phong Bạo về hưu đã rơi trong vụ nổ hạt nhân, tàu Phong Bạo đang trong thời gian phục vụ trong quân đội cuối cùng cũng từ trên trời trở lại nhân gian, không hề che giấu tung tích của mình.
Cứ điểm trên không này chậm rãi bay đến tọa độ đã xác định, công tước Phong Bạo đã ra khỏi trung tâm Vương thành để đích thân trấn thủ tòa cứ điểm này từ lúc nào chẳng hay.
Trong một căn phòng tăm tối rộng rãi, ma dược mà Người Phán Quyết cần dùng đã xếp đầy trên mặt đất.
Công tước Phong Bạo đang dẫn hơn 100 thành viên tinh nhuệ trong Người Phán Quyết vào phòng, hắn đưa cho mỗi người một phần danh sách:
“Chúng ta đã đến gần vị trí cách vương đình 800 km, nguyền rủa tất cả những người trong danh sách, chắc chắn họ đang ở nơi nào đó dưới chân chúng ta.”
…
Cứ điểm trên không lơ lửng ở độ cao 12000 mét trên không trung, tựa như một hòn đảo hoang vô cùng kiên cố giữa đại dương xanh thẳm.
Trong chuỗi thức ăn, hổ ăn dê, sói vồ thỏ, cá lớn nuốt cá bé, cá bé đớp tôm tép.
Mà cứ điểm trên không đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn, không có thiên địch.
Trước kia có, bây giờ thì không.
Hơn 100 thành viên tinh nhuệ của tổ chức Người Phán Quyết trong phòng tối lần lượt nguyền rủa từng cái tên trong danh sách mà Khôi Lỗi Sư của đại lục phía Đông cung cấp.