Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2620: Lễ Tang




Lần này, Trung Vũ hoàn toàn dại ra.

Khánh Trần, Hà Kim Thu...

Trung Vũ nhớ lại quá trình hắn trò chuyện với Bạch Nhân Chi Quang.

“Hiện tại ngươi có tư cách để hợp tác cùng ta.”

“Chờ ta lập quốc, ngươi sẽ làm công tước.”

Phải biết rằng, hắn không hề biến gương mặt, đối phương không thể nào nhận ra được.

Cho nên Khánh Trần cố ý kích thích hắn, cố ý bày ra dáng vẻ cao quý, chính là vì để hắn làm việc giúp. Hơn nữa, hắn còn giúp thật, vì thế mà hắn suýt chút nữa bị pháo đài không trung bắn chết!

Chính hắn! Vậy mà! Lại giúp Khánh Trần! Không thể nào chấp nhận nổi!

Trung Vũ vốn đang ở trạng thái tinh thần không ổn định, bây giờ lại càng thêm hỗn loạn bực tức!

Ngay giây phút biết được mọi chuyện, hắn lập tức có cảm giác như Khánh Trần đứng trước mặt hắn, sau đó cười khẽ:

“Hì hì.”

Ghê tởm muốn chết, tại sao trên đời này lại có một người ghê tởm như vậy chứ?!

Nhưng mà chuyện làm Trung Vũ không thể nào chấp nhận nổi chính là những chuyện mà Khánh Trần làm hiện tại hắn thật sự không làm được, ít nhất hắn không thể nào giết được một tên bán thần, cũng không có khả năng xử lý một thế lực một thế lực trong vương quốc Roosevelt.

Lúc trước hắn giết một tên hầu tước đã bị người ta đuổi giết suốt hai đêm liền.

“Nếu không làm công tước cũng được nhỉ?”

Trung Vũ lầm bầm lầu bầu, nhưng vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên tức giận:

“Đánh rắm! Nghĩ cách giết chết hắn thì được rồi!”

Đếm ngược quay về không, lần này Trung Vũ vẫn không quay về.

Hắn phải ở lại thế giới bên trong vĩnh viễn.

...

Đếm ngược 168:00:00.

Đêm khuya, Khánh Trần từ từ đứng dậy. Những vết thương sâu đến thấy xương trên người hắn đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn.

Lần này căn cứ huấn luyện vẫn cứ quạnh quẽ như cũ.

Hắn ra khỏi cửa, trong phòng khách, Alice còn đang uống cà phê, dùng laptop lướt web, nàng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần:

“Sắc mặt ngươi rất tệ.”

Khánh Trần cười cười:

“Không có gì, ta phải rời đi vài ngày, phiền ngươi chuyển lời cho huấn luyện viên Sores, hắn có thể nghỉ ngơi bốn ngày.”

“Ngươi định đi đâu?”

Alice hỏi.

Khánh Trần suy nghĩ:

“Đi lên một hòn đảo nhỏ do cá voi biến thành, tham dự một buổi tang lễ.”

“Xin lỗi, là lễ tang của bạn ngươi sao?”

Alice hỏi.

“Ừ.”

Khánh Trần cười gật đầu:

“Chúng ta đã quen biết nhau rất lâu, nhưng thật ra chỉ mới trở thành bạn trong khoảng mấy ngày gần đây thôi.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì trước kia ta hiểu lầm hắn rất nhiều.”

Alice tò mò hỏi:

“Hắn là một người như thế nào?”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc lâu, cười trả lời nói:

“Hắn là một người chơi kiếm rất giỏi.”

Lúc này, bên ngoài căn cứ huấn luyện vang lên tiếng động cơ ô tô, Khánh Trần đi ra ngoài, Alice cũng đi theo.

Lại thấy hơi mười chiếc xe hơi đen dừng trước cửa, có người mở cửa hàng ghế sau cho Khánh Trần, Khánh Trần ngồi xuống.

Đoàn xe đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Đoàn xe này...rõ ràng là vẫn luôn chờ đợi ở dưới chân núi, chỉ vì bảo vệ Khánh Trần.

Alice đứng trên đỉnh núi Alps rét lạnh, ôm tay trước ngực, lẳng lặng nhìn đoàn xe chạy vào trong bóng đêm, như chạy vào trong biển sâu.

Trong phi trường sân bay quốc tế Courchevel.

Đây là nơi đỗ của máy bay tư nhân đắt nhất thế giới, Boeing 757.

Chiếc máy bay như thế này, cho dù là nhân viên hậu cần hay là nhân viên đội bay thấy cũng đều không nhịn được mà nhìn một lúc lâu...Đây là vật tượng trưng cho thân phận và địa vị. Dưới tình huống bình thường, trên chiếc máy bay như thế này đều sẽ vẽ tên công ty, hoặc là dòng họ của gia tộc, dùng để biểu hiện tài lực hùng hậu của bản thân. Nhưng mà chiếc máy bay này lại không có gì cả, chỉ có số hiệu của nó mà thôi.

Cực kỳ thần bí.

Chiếc Boeing 5 đã dừng ở sân bay nửa tháng, chỉ tính riêng phí hạ cánh, tiền lương của nhân viên mỗi ngày chỉ sợ cũng phải hơn bảy vạn.

Một ngày cũng đã gần bằng tiền lương một năm của rất nhiều người.

Rất nhiều máy bay tư nhân của các đại lão hạng hai đều là hình thức ủy trị, sẽ có công ty chuyên nghiệp vận hành kinh doanh giúp họ, bằng không họ bỏ mấy nghìn vạn một năm để nuôi nó cũng rất đau lòng. Nhưng chủ nhân của chiếc máy bay tư nhân này hình như không để ý mấy thứ này.

Máy bay có một cơ trưởng, một phó cơ trưởng, bốn tiếp viên hàng không, một đầu bếp, một nhân viên an ninh. Nhưng nhân viên an ninh cũng không phải đảm bảo an toàn cho máy bay, mà là phụ trách giám sát nhân viên đội bay...Lúc này, nhân viên công tác của máy bay tư nhân đang thấp thỏm chờ đợi.

Nhân viên đội bay này đều là người làm nghề lâu năm, mỗi một vị trí đều được tuyển chọn qua nhiều vòng, tiếp viên hàng không phải giỏi giang, phải xinh đẹp đoan trang, phải giữ được cân nặng, cơ trưởng yêu cầu thời gian điều khiển máy bay phải trên 12000 giờ.

Nhưng họ vẫn cứ căng thẳng.

Bởi vì không ai nói cho họ biết phải đợi ai, cũng không cho phép hỏi.

Hơn nữa, tất cả nhân viên trong đội bay đều ký hiệp nghị bảo mật, họ cần phải giấu tất cả những gì họ hiểu biết, hơn nữa...phải sống cuộc sống che giấu danh tính trong mười năm.