Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 262: Lũ Chó Sói




Khánh Trần gật đầu, trong lúc leo vách núi đó, chỗ Nhâm Tiểu Túc khắc một câu "Cuộc đời nên như ngọn nến, cháy từ đầu đốt đến cuối, từ đầu đến cuối đều tỏa sáng rực rỡ", đó là câu nói ảnh hưởng lớn nhất đối với hắn.

Có lẽ nếu không thấy được câu nói kia, hắn cũng không dám thả người nhảy lên.

Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn về phía Khánh Trần:

"Tiếp theo ngươi có tính toán gì? Đi giết Khánh Hoài sao?"

"Ừ, muốn thỏa mãn điều kiện thu nhận của Con Rối Giật Dây phải tranh thủ, nếu không giết người, ta quay lại thế giới ngoài, ở đó không có người đáng chết cho ta giết."

Khánh Trần nói.

Lý Thúc Đồng nhìn về phía học sinh của mình hiếu kỳ nói:

"Nắm chắc không? Hiện tại bọn hắn chắc chắn sẽ không cho ngươi cơ hội lợi dụng quy tắc, ngươi cũng không còn mìn bẫy bộ binh để lợi dụng."

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Ngược lại, ta cho là, có thể giết bọn họ dễ dàng hơn so với Tào Nguy nhiều."

"Ồ?"

Lý Thúc Đồng có chút hăng hái đánh giá người học sinh này của mình:

"Vì sao?"

Khánh Trần nói:

"Lúc ta giết Tào Nguy, dù bản thân hắn bị trọng thương, lại bị tiêu hao hết thể lực, nhưng cho đến hơi thở cuối cùng, nội tâm của hắn vẫn là một mãnh hổ. Mà những người còn lại kia, chỉ là lũ chó sói bị dọa cho vỡ mật thôi."

Nói xong, Khánh Trần nằm ngửa trên mặt đất, rất lâu rồi hắn không được ngủ.

Lúc truy sát Tào Nguy, vì muốn khiến đối phương không được nghỉ ngơi, chính hắn cũng không được nghỉ ngơi.

Hiện tại, nhân vật khó giải quyết nhất cũng đã xử lý xong, sư phụ lại đang bên cạnh, tất nhiên Khánh Trần muốn bổ sung tinh thần trước khi xảy ra cuộc chiến mới.

Lý Thúc Đồng hỏi:

"Ngươi định màn trời chiếu đất mà ngủ sao? Không sợ không kịp hoàn thành điều kiện thu nhận của Con Rối Giật Dây sao?"

Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

"Sư phụ, là ngươi đã dạy ta, lúc đi săn phải có kiên nhẫn. Nếu bây giờ ta có sức lực dồi dào, chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, khó mà đi săn một đám người giữa ban ngày được, còn không bằng đợi đêm tối, ta sẽ bắt đầu đi săn."

Lý Thúc Đồng nói:

"Vậy ngươi không sợ Khánh Hoài thừa dịp trời sáng để rời đi cấm địa sao?"

"Sẽ không đâu."

Khánh Trần lắc đầu:

"Các tiền bối biết ta muốn giết hắn, sẽ không để hắn đi."

Lý Thúc Đồng bất đắc dĩ nói:

"Ta đã nói chiều chuộng sẽ làm hư trẻ nhỏ rồi!"

Khánh Trần cười cười ngửa mặt nằm xuống, mặt trời đã nhô lên, hắn nằm trên mặt đất mà ngủ.

Lý Thúc Đồng khoanh chân bên cạnh hắn, khuôn mặt hắn bỗng trở nên dịu dàng, hắn nhìn bộ dạng say ngủ của học trò, trong lòng bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Thời gian đếm ngược 22:00:00.

Đếm ngược trở về 6:00:00.

Sáu giờ, hai mươi lăm người lặng lẽ xuất phát về hướng bắc trong rừng cây mờ tối.

Khánh Hoài đi giữa đội ngũ, nghiêm trọng đánh giá bốn phía.

Ban đầu đội dã chiến còn hơn một trăm năm mươi người, bây giờ chỉ còn lại hàng số bảy, cộng thêm cả Khánh Hoài cũng mới đến 25 người.

Tào Nguy đã biến mất hơn hai mươi giờ, Khánh Hoài biết lúc này đối phương không về đơn vị, chắc hẳn đã gặp chuyện không may.

Cao thủ cấp C duy nhất trong đội ngũ ngã xuống, dù thiếu niên kia có bị Tào Nguy giết chết không, họ cũng không thể lại dừng.

Về phần nhiệm vụ...chỉ có thể sau khi ra ngoài đổi một chút lợi ích với dòng thứ nhất, dòng thứ hai thôi.

Không hiểu sao Khánh Hoài luôn cảm giác có hơi thở nguy hiểm đi đằng sau đội ngũ.

Loại cảm giác này không hề có nguyên nhân và manh mối.

Tuy không nghe được âm thanh dư thừa gì từ phía sau, nhưng hắn cảm thấy mình như bị ác ma để mắt tới.

Khánh Hoài đưa mắt ra hiệu cho trung đội trưởng hàng bảy, đối phương lập tức hiểu ý, phái hai binh sĩ ẩn nấp trong bóng tối lúc đi ngang một bụi cây.

Hai binh sĩ chia nhau cầm lựu đạn cảm ứng, còn có dao găm, chuẩn bị ném lựu đạn bất cứ lúc nào.

Uy lực lựu đạn rất lớn, có thể trực tiếp giết người, cũng sẽ khởi động quy tắc.

Mà Khánh Hoài không nói quy tắc này cho binh sĩ vì hy vọng đến giây phút cuối cùng, binh sĩ sẽ không kiêng dè gì giết địch.

Binh sĩ có khởi động quy tắc không, không quan trọng, hắn không sao là được.

Những người còn lại tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.

Khánh Hoài và trung đội trưởng hàng bảy đi cuối đội ngũ, lúc nào cũng lắng nghe động tĩnh ở phía sau.

Thế nhưng họ đi được 10 phút rồi vẫn không nghe thấy hai binh sĩ mai phục cảnh báo.

"Gọi bọn họ về đi.”

Khánh Hoài cau mày nói:

"Là ta quá lo rồi.”

Không lâu sau, một binh lính chạy về:

"Trưởng quan, hai người kia biến mất rồi!”

"Biến mất?"

Khánh Hoài ngơ ngác:

"Hiện trường có dấu vết gì không?”

"Không có vết máu, không có dấu vết chiến đấu.”

Binh sĩ đáp.

Trung đội trưởng hàng bảy thấp giọng nói:

"Trưởng quan, ta nghi ngờ họ đã đào ngũ.”

Đào ngũ?

Khánh Hoài lạnh lùng nhìn binh lính xung quanh, mọi người không khỏi cúi thấp đầu khi ánh mắt của hắn quét tới .