Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2617: Giấu Tài




Ngay sau đó, lại thấy một xúc tua cực lớn từ dưới đáy biển trồi lên, muốn kéo thuyền vịt xuống đáy biển làm bảo tàng của nó, nhưng mà xúc tua của nó còn chưa kịp cuốn đến thuyền vịt thì đã thấy người thanh niên kia nhảy bật ra!

Ầm, thuyền vịt điên cuồng gia tăng tốc độ như vừa mới cắn thuốc, thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Tốc độ kia nhanh đến kinh người, như bay lên giữa mặt biển vậy.

Xúc tua to lớn vỗ lên mặt biển, cuốn lên gợn sóng và lốc xoáy kinh người, nhưng chờ đến khi nó lại muốn đi tìm bóng dáng của cái thuyền vịt kia thì đối phương đã chạy ra xa vài km. Thuyền vịt vẫn cứ hữu kinh vô hiểm mà đi suốt một chặng đường, cuối cùng cũng đi đến ven biển của Tây đại lục.

Trên mặt người thanh niên lộ ra ý cười:

“Cuối cùng cũng đến rồi.

Hắn đạp thật mạnh bàn đạp, lên bờ!

Người thanh niên giấu thuyền vịt trong một đống lá dừa, chậm rãi đi về phía đất liền, vị trí mà hắn đổ bộ cực kỳ gần với vị trí Khánh Trần từng đổ bộ lúc trước.

...

Không đợi hắn đi quá xa, lại thấy mấy con tàu bay tuần tra nhanh chóng hạ thấp tốc độ bay đến. Trên tàu bay vang lên giọng nói:

“Nằm xuống, ôm đầu, không được phản kháng nữa!”

Người thanh niên nói thầm:

“Ta có phản kháng đâu.”

Hắn thành thật nằm sấp xuống ôm đầu.

Trên tàu bay, có nhân viên chiến đấu theo dây thừng hạ xuống đất, dùng đầu gối chặn cổ hắn, tròng còng tay lên tay hắn:

“Ngươi là ai?”

Bởi vì Joker thành công xâm lấn nơi này, hiện giò Phong Bạo Thành đã phong tỏa chặt chẽ toàn bộ bờ biển, mỗi ngày đều sẽ có hơn năm trăm máy bay không người lái, hai mươi bốn con tàu bay tuần tra trên không, để tránh có người thuộc Đông đại lục nhập cư trái phép đến.

Người thanh niên vừa khéo đâm đầu vào họng súng, hắn thở dài nói:

“Hơi bị xui rồi nha, người khác đều lẻn vào an toàn, sao đến lượt ta lại thất bại chứ?”

Lúc này, người thanh niên phun cát đất trong miệng ra, cũng không tức giận mà cười dùng tiếng Anh nói:

“Ta không biết ai là người quản lý ở nơi này, nhưng có thể thông báo giúp ta, ta tên Tông Thừa, là một khôi lỗi sư ở Đông đại lục, hắn sẽ có hứng thú với ta.”

“Bởi vì, chúng ta có một lợi ích chung.”

Trong mấy trăm năm lịch sử, khôi lỗi sư vẫn luôn trong trạng thái giấu tài, thậm chí không có ai biết hắn còn sống. Mãi đến dạo gần đây hắn mới một lần nữa bắt đầu xuất hiện trên sân khấu quyền lực, vừa ra tay chính là một đống chiêu trò.

Người muốn ám sát Khánh Trần ở nhà cũ của Khánh Chuẩn chính là hắn.

Đi vào tâm cảnh đạo tràng, báo tin tức kỵ sĩ sinh tử quan cho Jindai cũng là hắn. Người phá hư thiết bị đoạt xá ở núi Bạch Quả cũng là hắn.

Lúc này, người đạp thuyền đạp vịt đi đến Tây đại lục, tìm kiếm sự hợp tác của vương thất vẫn là hắn.

Hắn dường như đều có con rối ở Khánh Thị, Kashima, Jindai, Trần thị, Lý thị, mấy chục nghìn xúc tua thấm vào các trung tâm quyền lực liên bang ở Đông đại lục. Nhưng mà, trước khi hắn hoạt động mạnh thì không ai phát hiện ra.

Người này đột nhiên xuất hiện ở thời gian mà hắn cho rằng là thích hợp.

Nếu một năm trước, hắn nói với vương thất Roosevelt rằng hắn là khôi lỗi sư, đối phương chắc chắn sẽ ngơ ngác không hiểu ra sao

Nhưng hiện tại lại khác, hắn đã giúp Jindai, vương thất Roosevelt cũng biết hắn đã giúp Jindai, hơn nữa trong tay còn giữ rất nhiều bí mật.

Hình như lần đi vào tâm cảnh đạo tràng đưa tin tình báo cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, đó là nước cờ đầu tiên trong việc hợp tác giữa hắn và vương thất Roosevelt.

Lúc này, sau khi nhân viên chiến đấu Phong Bạo Thành bắt được hắn, lập tức giam giữ hắn trong một phòng đơn riêng lập, ngoài cửa có bốn chiến sĩ gen canh giữ. Quan chỉ huy trên tàu bay báo cáo việc này cho Công tước Phong Bạo xong, cũng không tiếp tục quay về Phong Bạo Thành, mà là bay thẳng đến trung tâm vương thành.

Trong phòng đơn, Tông Thừa nằm trên giường, nhàn nhã ngâm nga điệu hát dân gian, không hề hoảng loạn chút nào.

Một người có được mấy vạn cơ hội tử vong, đúng là chẳng có lý do gì để hoảng loạn.

Hắn nói với chiến sĩ gen ở bên ngoài:

“Nè, có thể cho ta một cặp kính giả thuyết không, là cái loại có thể đi vào thế giới Siêu đạo đó, ta nghe nói có rất nhiều người chơi, cảm giác cũng rất thú vị.”

Chiến sĩ gen ở bên ngoài nhìn nhau, người này ngay ngày đầu tiên vào Tây đại lục vậy mà đã biết được sự tồn tại của thế giới Siêu đạo, lại còn nghe nói có người của Đông đại lục đang chơi?

Họ buồn bực, sao tên này lại biết được? Hơn nữa, có chút tự giác của tù nhân nào không vậy?

Nhưng mấy chuyện liên quan đến phạm nhân này không phải chuyện họ có thể quyết định, cho nên các chiến sĩ gen cũng không để ý đến hắn.

Tông Thừa cười nói:

“Không bằng các ngươi báo cáo với cấp trên thử xem, cứ nói ta muốn chơi thử.”