Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2607: Jindai Kura, Bạch Trú




Trận chiến này, từ lúc bắt đầu đến nay đã kéo dài mười tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến hồi kết.

Trong rừng cây, Khánh Trần chậm rãi mở mắt, anh muốn đứng dậy, nhưng lại bị Khánh Kỵ giữ chặt:

"Nằm xuống, hiện tại phải nghỉ ngơi, thân thể là cân cốt của một người luyện võ, liều mạng và nhiệt huyết tất nhiên cũng tốt nhưng ngươi cũng phải chú ý tới phương pháp."

Khánh Trần bất lực nằm xuống, sờ sờ xương sườn của mình:

"Xong chưa...Chờ đã, ta chỉ gãy ba cái xương sườn thôi mà, sao bây giờ lại là năm cái?”

Khánh Kỵ liếc mắt nhìn hắn:

"Trước kia xương sườn của ngươi từng gãy rồi, lúc đó ngươi hẳn đã không chú ý nghỉ ngơi để nó cố định lại, sau đó nó bị vẹo. Đừng tưởng rằng không sao, ngực và bụng chính là nơi khung xương của con người cố định, nếu xương sườn bị gãy và cong vẹo sẽ ảnh hưởng đến sức mạnh. Vì vậy, ta đã bẻ gãy chiếc xương sườn bị vẹo để nó phát triển trở lại.”

Khánh Trần:

"...Bẻ được lắm, lần sau đừng bẻ nữa.”

Lúc này, hắn quay đầu lại nhìn thi thể của Hà Kim Thu, hắn yên lặng nằm ở nơi đó, như thể thế giới hối hả không liên quan gì đến hắn.

Cuối cùng có thể đưa ông chủ Hà về nhà rồi.

Lão Ngũ đau đớn gục ngã.

Hắn tưởng mình thắng chắc rồi.

Ba sư đoàn dã chiến tổng cộng 30 nghìn người, trong đó còn có pháo tự hành và xe tăng chủ lực, hơn nữa sư đoàn 1 là đội quân tinh nhuệ, nhìn kiểu gì cũng thấy không thể thua được.

Nhưng tình hình chuyển biến quá đột ngột, bằng một cách nào đó, bọn họ bại trận.

“Rút lui, mau chóng rút lui.”

Lão Ngũ ngồi trong xe chỉ huy, nhìn khung cảnh tan hoang trên chiến trường, giọng hắn tràn ngập vẻ mệt mỏi:

“Đừng quay lại Bạch Ngân Thành, chúng ta đi thẳng đến phía bắc.”

Lão Ngũ dẫn theo đội quân cần vụ của mình lặng lẽ rời khỏi chiến trường.

Trở lại Bạch Ngân Thành vào thời điểm này sẽ bị người khổng lồ giết, trốn đến vương thành sẽ bị Người Xem Mệnh giết, hắn chỉ có thể đến bờ biển phía bắc, lái khí cầu máy hắn chuẩn bị sẵn ở đó đến một hòn đảo hoang bắt đầu lại từ đầu.

Hòn đảo này phải hoang vu hẻo lánh, thậm chí còn phải nằm ở khu vực nghèo nàn phía bắc, phải là một nơi mà ai cũng không thèm ngó ngàng mới được.

Bằng không khi Đế Quốc Roosevelt viễn chinh, chưa biết chừng sẽ đi ngang qua đây tiêu diệt hắn luôn.

Nhưng mà trong số bốn chiếc khí cầu máy ở vùng duyên hải có hai chiếc là khí cầu máy vận tải chất đủ loại vật tư, hơn nữa binh sĩ trên tàu đều là nữ binh trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Mối quan hệ giữa Bạch Ngân Thành và hoàng tộc Roosevelt trước kia rất lạ lùng, thế nên lúc nào hắn cũng chuẩn bị tinh thần nếu có ngày quan hệ hai bên tan vỡ, mình chiến bại thì có sẵn đường lui.

Lão Ngũ tính hào sảng, nhưng hành sự luôn cẩn thận hơn những người anh em khác, đây là nguyên nhân hắn có thể sống sót đến cuối cùng.

Đội quân này nhanh chóng chạy về phương bắc, đi được khoảng 120 km thì thấy một căn cứ quân sự cỡ nhỏ giấu trong cánh rừng dừa rậm rạp.

Đoàn xe đến nơi, lão Ngũ nhảy xuống xe vội vàng chạy vào căn cứ quân sự.

Nhưng lạ một điều là không hề có một binh lính nào canh giữ bên ngoài căn cứ này.

Lão Ngũ lùi về sau theo bản năng, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe thấy tiếng trò chuyện cười đùa của các nữ binh ở bên trong, hoàn toàn không giống như đang gặp nguy hiểm.

Chẳng lẽ binh lính mình cử đến đóng quân ở đây lén lút đùa bỡn nữ nô lệ của mình? Nghĩ đến đây, lửa giận bùng lên trong lòng hắn.

Rầm một tiếng, hắn đá văng cửa đi vào, lính cần vụ sau lưng cũng nối gót theo vào.

Hắn ta gầm lên:

“Thằng nào to gan thế hả?”

Bước vào căn cứ quân sự nguy nga, hắn bỗng ngây ra như phỗng.

Một quý công tử mặc kariginu màu trắng ngồi trên ghế sofa, các nữ nô lệ vây quanh hắn.

Không biết vị quý công tử này nói gì mà nhóm nữ nô lệ hoặc ngồi hoặc tựa bên cạnh ghế sofa cười vô cùng vui vẻ.

Khung cảnh này đập vào mắt làm lão Ngũ đơ luôn, khó khăn lắm hắn mới bắt được những nữ nô lệ này, nô lệ gốc Á hay nô lệ da đen còn dễ bàn, chứ nữ nô lệ da trắng đều là người nhà của những người da trắng phạm tội, rất khó thuần phục.

Hắn chưa từng thấy những nữ nô lệ này mỉm cười thật lòng với mình cả...Chưa bao giờ.

Lão Ngũ nhìn sang hai bên, có một đôi nam nữ châu Á trẻ tuổi mặc âu phục đen đứng ở hai bên ghế sofa đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

“Các ngươi là ai?”

Lão Ngũ vừa hỏi xong thì lập tức một chuỗi tiếng kéo thoi nạp đạn phát ra từ chỗ lính cần vụ sau lưng hắn.

“Jindai Kura, Bạch Trú.”

Tức khắc bầu không khí trong căn cứ quân sự sặc mùi thuốc sùng, những nữ nô lệ kia hoảng loạn định đứng dậy chạy trốn, chợt nghe thấy Jindai Kura an ủi:

“Đừng sợ, ta sẽ trừng trị hắn giúp các ngươi...Không đúng, cũng không thể nói là giúp các ngươi, mà là vì ông chủ Hà.”